Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Nghe vậy, An Nhược Mạn liền gật đầu, dì Lý lúc này đem bữa sáng lên, An Nhược Mạn mới bắt đầu dùng bữa.
Chính vào lúc này, Hạ Tử Dục liền cất tờ báo, đứng dậy: “Anh ăn xong rồi, đến công ty trước đây!”
An Nhược Mạn vừa ngồi xuống, anh liền muốn đi?
Nhìn thấy anh đang bước ra ngoài cửa, An Nhược Mạn nhịn không được, đột nhiên lên tiếng: “A Dục!”
Nghe giọng nói cô vang lên, Hạ Tử Dục liền quay đầu lại: “Như thế nào? vẫn còn chuyện gì khác sao?” giọng nói, ánh mắt của anh giống như không phải đang nhìn người vợ quen thuộc nhất của mình, càng giống như nhìn thấy một người bình thường.
“Anh…đêm nay có thể về sớm một chút được không?” An Nhược Mạn hỏi.
“Có chuyện gì sao?” Anh nhíu mày hỏi.
An Nhược Mạn ngây người, sau đó lắc đầu: “Không có…”
Hạ Tử Dục đột nhiên hiểu rõ, cũng ngây người sau đó lên tiếng: “Nếu như không bận, anh sẽ về sớm!”
Nghe đến đây, nụ cười trên khuôn mặt An Nhược Mạn mới xuất hiện trở lại: “Được, em đợi anh!”
Hạ Tử Dục cũng không tiếp lời, trực tiếp bước ra ngoài.
Tâm trạng An Nhược Mạn nhất thời trờ thành không ăn bữa sáng cũng trờ nên vô cùng vui vẻ.
Thật sự, có đôi khi chỉ cần một
chút hi vọng nhỏ nhoi, cô cũng sẽ trở nên vô cùng vui vẻ.
Phải biết rằng, tất cả chỉ dựa vào một câu nói của Hạ Tử Dục mà thôi.
Hạ Tử Hy từ sáng sớm đã nhận được một cuộc điện thoại.
Đô Đô đã nhập viện, sau đó Hạ Tử Hy không nói hai lời, liền trực tiếp chạy đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Hạ Tử Hy khi vừa bước vào, liền nhìn thấy Đô
Đô lúc này đang ngồi trên giường bĩu môi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
“Đô Đô, cậu làm sao vậy? sắc mặt như thế nào lại trắng bệch như vậy?”
“Mình không sao cả, cậu không cần lo lắng!” Đô Đô nói.
“Làm sao có thể không lo lắng được chứ, đang đàng hoàng như thế nào lại vào bệnh viện chứ!”
“Dương tiểu thư thật sự không có bất kỳ vấn đề gì cả, chỉ là do làm việc lao lực, còn có chút thiếu
máu mà thôi!” nữ y tá trả lời.
Thiếu máu sao?
Ánh mắt Hạ Tử Hy lúc này nhìn về phía Đô Đô, cô lúc này đang ngồi trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lúc này mới bình tĩnh để trả lời: “Cùng một lúc phải quán xuyến công ty cùng cửa hàng, có thể không lao lực thiếu máu sao?”
“Mình cũng không muốn như vậy, như cửa hàng bận rộn vô cùng!” Đô Đô nói.
Hạ Tử Hy quan sát bốn phía: “A
Thuật đâu?”
“Anh ấy hôm nay có chuyện, không có mặt!”
Đô Đô vừa dứt lời, lúc này liền nhìn thấy một bóng người phóng vào trong phòng bệnh.
Khi nhìn thấy A Thuật, Hạ Tử Hy cùng Đô Đô đồng loạt sửng sốt.
“Em như thế nào rồi?” A Thuật nhìn Đô Đô hỏi.
“Em không sao cả, anh không phải đã đi ra ngoài làm việc rồi sao?” Đô Đô nhìn A Thuật hỏi.
“Là An An gọi điện thoại báo cho anh biết!”