Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Tiểu Hy, nếu như ăn không ngon, cũng không được chê cười chị đâu đó!”
Hạ Tử Hy bước sang một bên, nhìn một bàn thức ăn có chút kinh ngạc: “Chị dâu, tất cả đều do chị làm hay sao?”
An Nhược Mạn gật đầu.
Dì Lý cũng ở một bên mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi chỉ ờ một bên phụ giúp một tay mà thôi, thật sự không nghĩ rằng tài nghệ bếp núc của thiếu phu nhân lại giỏi như
vậy!”
“Anh trai thật sự có phúc, có thể cưới được một người con gái vừa có thể lên được phòng khách vừa xuống được nhà bếp!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
“Tiểu Hy, em lại trêu chọc chị!”
“Những gì em nói đều là sự thật!”
An Nhược Mạn mỉm cười, lúc này tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ.
Hạ Thiên ngồi vào vị trí, nhìn một bàn thức ăn sau đó nói: “Tiểu Hy
nói quả thật không sai, Tử Dục có thể lấy được con chính là phúc phần của nó, cũng là phúc phần của gia đình ta!”
An Nhược Mạn ngồi bên cạnh Hạ Tử Dục, khi nghe những lời khẳng định này của Hạ Thiên, trên khuôn mặt cũng hiện lên nét xấu xổ, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tử Dục, anh ngược lại chỉ ngồi một bên, điều gì cũng không nói.
Nhìn một nhà hoà ái như vậy, Hạ Tử Hy cũng mỉm cười, đột nhiên như nhớ đến chuyện gì đó, liền cầm điện thoại, nhìn một bàn cơm tới trên bàn, liền chụp một
tấm hình sau đó đăng lên weibo, ghi chú thêm một đoạn văn.
“Bữa tối phong phú, chỉ đáng tiếc có người nào đó không có may mắn thưởng thức!”
Khi vừa nhận gửi đi, chỉ trong vài giây, Hạ Tử Hy liền đặt điện thoại xuống, lúc này liền nghe thấy âm thanh tin nhắn đến, Hạ Tử Hy liền mờ ra điện thoại.
Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên chuyển tiếp: “Bữa tối một người, đáng tiếc không có người bầu bạn!”
Nhìn thấy lời này của anh, Hạ Tử Hy liền bật cười.
Lúc này, có một tin nhắn được gửi đến, Hạ Tử Hy mở lên, không nghĩ đến lại là Huống Thiên Hựu, anh chuyển tiếp: “Mục tồng một mình cô độc lạnh lẽo, Hạ cô nương, đã trông chừng người!”
Hạ Tử Hy trả lời: “Vậy thì mời Huống tổng nhanh chóng đến bầu bạn bên cạnh!”
Khi vừa gửi đi, lại có một lần nữa có tin nhắn gửi đến.
Tiêu Ân: “Cách xa ngàn dặm như
vậy mà vẫn truyền lời ân ái, bội phục bội phục!”
Mạc Thiệu Thần là người xấu xa nhất: “Mục tổng, mình hôm nay thấy hình mỹ nữ cậu gửi cho mình, cậu như thế nào lại có thể dùng bữa một mình được chứ?”
Hạ Tử Hy chuyển tiếp, đính kèm một tấm hình biểu cảm kinh ngạc.
Tiếp theo đó Mục Cảnh Thiên cũng chuyển phát: “Người chỉ biết chia rẻ người khác là không đáng yêu nhất, mình tin rằng Mục phu nhân nhà chúng tôi cỏ năng lực phân biệt thật giả!”
Sau đó, liền nhìn thấy tứ thiếu thành phố A trên Weibo không ngừng tranh cãi.
Trước đây, Hạ Tử Hy không hề theo dõi bọn họ, cũng chưa từng xem qua weibo của những người này, nhưng thông qua chuyện lần này liền chọn chế độ cùng theo dõi.
Sau đó liền nhìn thấy một màng vô cùng náo nhiệt.
Hạ Tử Hy đang dùng bữa, Mạc Thiệu Thần trêu chọc, cô tự nhiên hiểu rõ, chỉ là cách nhau khoảng cách xa như vậy, ngược lại cảm
giác Mục Cảnh Thiên vẫn đang ờ bên mình, vô cùng ấm áp.
Lúc này, An Nhược Mạn nhìn sang cô: “Có chuyện gì sao Tiểu Hy, cười đến vui vẻ như vậy?”
Nghe lời này của An Nhược Mạn, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Ồ, không có gì cả!” vừa nói, liền đem điện thoại thu về.
“Đang cùng anh Cảnh Thiên nói chuyện sao? Chỉ vừa rồi nghe âm báo Weibo!” An Nhược Mạn mỉm cười nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười, cũng không
phủ nhận.