Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Vinh Cẩm mỉm cười: “Cho nên đây cũng là báo ứng, tôi hiện tại không cách nào quên được bà ấy, cũng không cách nào tìm được bà ấy!”
Nụ cười của ông có vài phần chua xót, Hạ Tử Hy không biết an ủi như thế nào, chỉ đành lên tiếng: “Tôi nghĩ, bà ấy nhất định đã rất đau lòng!”
Vinh Cẩm thở dài một tiếng: “Tôi cũng không biết!”
“Bất kể như thế nào, nếu như đã trải qua lâu như vậy, ông đều không cách nào quên được, tôi tin rằng cuối cùng sẽ có một ngày, ông nhất định sẽ tìm được bà ấy!” Hạ Tử Hy nói.
Vinh Cẩm cười nói: “Hi vọng là như vậy!
Mặc dù nghe câu nói do chính ông ta bức ép người khác rời khỏi mình, nhưng Hạ Tử Hy cảm thấy, người có thể làm ra loại chuyện như thế này đều phải trả
giá, nếu như ông ta đã ép người khác rời khỏi, vậy thì cần gì phải vất vả tìm kiếm chứ?”
Trong quan điểm tình yêu của Hạ Tử Hy, bất kể vì chuyện gì, cô đều hi vọng hai người đều có thể dũng cảm đối diện, bất kể Vinh Cẩm ban đầu xuất phát từ tâm lý như thế nào mà đuổi người khác rời đi, đều là ông không đúng, nhưng sau khi nghe những lời phía sau cùa ông, không cách nào quên được người con gái ấy, cũng không tìm được bà ấy, Hạ Tử Hy ngược lại cảm thấy vô cùng cảm động, cũng không có cách nào trách cứ được ông điều
gì-
Đến mửc cũng cảm thấy được, người đàn ông tốt như vậy, hiện tại thật sự đã không còn gặp được nhiều.
Suy nghĩ như vậy, nếu như có một ngày cô đột nhiên biến mất, Mục Cảnh Thiên có phải hay không cũng sẽ tìm kiếm cô như vậy!
Nghĩ đến đây, khoé môi Hạ Tử Hy không nhịn được nhếch lên một nụ cười, cảm giác trong lòng không gì diễn tả được.
Phụ nữ chính là loại động vật cảm tính.
Còn Hạ Tử Hy cũng không nghĩ đến, một người đứng đầu băng phái xã hội đen, một người vốn dĩ nên cao cao tại thường, không ai bì nỗi, vậy mà lại nói với cô những lời này, hơn nữa Vinh Cầm nhìn có không có vẻ lạnh lùng giống như những gì người bên ngoài nói, ngược lại, vô cùng dễ tiếp xúc, bình dị gần gũi.
Trên xe từ sân bay về thành phố chỉ có bốn người bọn họ, Hạ Tử Vi và Dung cẩm không ngừng nói chuyện phiếm với nhau, hai
người bọn họ tuỳ rằng không cùng tầng lớp với nhau, nhưng lại giống như có rất nhiều chù đề để nói chuyện, bất kể chủ đề nào cũng có thể bàn luận.
Hơn nữa, trò chuyện không tệ.
A Hoa ngồi ở ghế phía trước, từ kính chiếu hậu nhìn hai người bọn họ, dù cho nói đến những chủ đề cấm kỵ với Vinh cẩm, nhưng thật sự không nghĩ đến, lần này Vinh cẩm không những không tức giận, ngược lại còn trả lời cho Hạ Tử Hy.
Có thể nhận ra được, ông ấy đã
lâu rồi vẫn chưa được mỉm cười vui vẻ như vậy.
Nếu như có thể khiến cho ông vui vẻ như vậy, A Hoa cũng bằng lòng.
Có điều, thời khắc thoải mái luôn trôi qua rất nhanh, rất nhanh chiếc xe đã đi chuyển đến khu thành phố.
Lúc này, không biết vì lý do gì, tài xế đột nhiên thắng gấp, cũng vì tốc độ trong xe rất nhanh, toàn bộ người trong xe đều ngã về phía trước, còn Vinh cẩm ngược lại trong khoảnh khắc đó nhanh tay
lẹ mắt chặn lại cho Hạ Tử Hy.
Chiếc xe lập tức dừng lại.
A Hoa lập tức lo lắng quay đầu lại, nhìn Vinh cẩm: “Anh Vinh, anh như thế nào rồi?”
Còn Vinh cẩm ngược lại nhìn Hạ Tử Hy đang ngồi một bên: “Cô như thế nào rồi, không có chuyện gì chứ?”
Hạ Tử Hy cũng giật mình, hoàn toàn không cách nào phản ứng lại kịp, may mắn có anh Vinh chặn lại giúp cô, nếu không cả người cô e rằng đều đã ngã về
phía trước.
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Tôi không sao cả!”
Lúc này, Vinh cẩm nhìn tài xế trước mặt: “Có chuyện gì vậy?”
“Vinh tiên sinh, thật xin lỗi, cũng vì phía trước đột nhiên có người xuất hiện…” tài xế căng thẳng nói, may mắn kịp thời thắng xe, nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện.
“Không có vấn đề gì cả chứ?”
“Không có, người đã đi rồi!” tài xế
trả lời.
Vinh Cẩm nhìn bên ngoài: “Tiếp tục lái xe đi!”
“Vâng!” lúc này, tài xế tiếp tục lái xe.
Trong xe tiếp tục quay về sự im lặng, Hạ Từ Hy lúc này mới nhìn Vinh Cẩm: “Vinh tiên sinh, ông không sao chứ? Không có vấn đề gì đúng không?”
Vinh Cẩm mỉm cười lắc đầu: “Tôi tất nhiên không sao cả!”