Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó Mục Cảnh Thiên lúc này mới quyến luyến không nỡ bước vào bên trong.
Hạ Tử Hy đứng im tại chỗ, đưa mắt nhìn theo Mục Cảnh Thiên bước vào bên trong, cho đến khi
nhìn thấy anh bước qua cửa an toàn, sau đó xoay người rời khỏi.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, lần đầu tiên chia xa, mặc dù nói rằng có chút không nỡ, nhưng càng nhiều hơn chính là niềm vui đoàn tụ sau khi chia xa.
Hạ Tử Hy rời khỏi sân bay, chính vào lúc đang chờ xe, lúc này liền có một chiếc xe dừng ngay trước mặt cô.
“Hạ tiểu thư, cô như thế nào lại ở đây?”
Kính xe hạ xuống, khi nhìn thấy
người ở bên trong, Hạ Tử Hy ngây người: “Vinh tiên sinh, ông như thế nào lại ở đây?”
“Đến đây làm chút chuyện, như thế nào? Cô đang đợi xe sao?” Vinh Cẩm hỏi, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, đột nhiên có một cảm giác vô cùng thân thiết.
Hạ Tử Hy gật đầu.
“Trùng hợp tôi cũng phải quay về, có muốn cùng đi với nhau không?” Vinh cẩm nói.
“Cứ thuận đường hay không?”
Vinh Cẩm gật đầu: “Thuận đường, có gì không thuận tiện chứ?”
“Vậy…được thôi!”
Vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho tài xế, nhưng vẫn còn cần chút thời gian, nếu đã như vậy Hạ Tử Hy cũng bước lên xe.
Sau khi bước lên xe, Hạ Tử Hy liền gọi điện thoại cho tài xế, sau khi cúp máy, Vinh cẩm liển nhìn cô: “Mục Cảnh Thiên đã đi công tác rồi sao?”
Hạ Tử Hy mỉm cười gật đầu:
“Đúng vậy!”
“Không trách được cô lại một mình ở nơi này!”
Hạ Tử Hy mỉm cười.
Lúc này, A Hoa đang ngồi phía trước, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, quả thật có chút sừng sốt.
Cũng vì cô quả thật rất giống với người trong tấm hình, vô cùng giống, nhưng sau khi điều tra ra được thân phận cùa Hạ Tử Hy, liền lập tức mất đi suy nghĩ này.
“Hạ tiểu thư, lần trước cảm ơn cô
đã cứu anh Vinh!” A Hoa nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy nhìn A Hoa: “Chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, hơn nữa Vinh tiên sinh cũng đã cảm ơn rất nhiều lần thôi, thật sự không cần đâu!”
“Cô cứu anh Vinh, cũng giống như đã cứu tôi, sau này nếu như có chuyện gì, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình!” A Hoa nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười gật đầu.
Lúc này, anh Vinh cũng đang ngôi một bên, nhìn Hạ Tử Hy, khoé môi nhếch lên.
“Đúng rồi, Vinh tiên sinh, ngày ông tham dự hôn lễ của anh trai tôi, như thế nào lại không thấy ông đến cùng với phu nhân của mình?” Hạ Tử Hy tuỳ tiện hỏi.
Nói đến chuyện này, A Hoa thoáng sững người, thông qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Hạ Tử Hy, nhưng cũng không nói gì.
Vinh Cẩm cũng sững người, sau đó mỉm cười: “Tôi không có vợ!”
Hạ Tử Hy kinh ngạc, nhìn Vinh Cẩm, có chút khó lòng tin tường được, nhìn sang Vinh cẩm, nhìn ông ta hiện tại như thế nào cũng
là người gần năm mươi, như thế nào lại không có vợ chứ.
“Thật ngại quá…” Hạ Tử Hy ý thức được bản thân mình đã nói sai, liền xin lỗi.
Vinh Cẩm ngược lại mỉm cười: “Không có gì phải ngại cả, cũng không phải không có, chỉ là lúc ban đầu, thời con trẻ tuổi đã rời xa tôi mà thôi!”
Hạ Tử Hy như thế nào cũng không nghĩ được anh Vinh sẽ tiếp tục nói đến chủ đề này: “Như thế nào lại thành ra như vậy?”
“Là do tôi ép cô ấy phải rời khỏi bản thân!”
Hạ Tử Hy càng cảm thấy kỳ lạ, nhìn sang Vinh cẩm.