Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Suy nghĩ một lát, hiện tại đã trôi qua lâu như vậy, ông ta có lẽ cũng đã được thả ra rồi.
Chỉ là không nghĩ đến rằng, vậy mà lại có thể gặp mặt ở nơi này.
Mặc dù đối với chuyện của Vinh Cẩm ông cũng không quá hiểu rõ, nhưng cũng đã từng nghe Tiêu Lạc nhắc đến.
Lúc này, ánh mắt Mục Trăn liếc nhìn về phía Hạ Tử Hy…
Nếu như Vinh cẩm biết được…
Không!
Bất kể như thế nào, chuyện này tuyệt đối không thể để Vinh cẩm biết được!
“Ba, ba đang suy nghĩ chuyện gì vậy?” lúc này, Mục Cảnh Thiên đột nhiên xuất hiện phía sau lưng ông, một câu nói khiến cho Mục Trăn bừng tỉnh.
Ông quay đầu, bừng tỉnh giấc mộng, giống như khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên đang đứng phía sau mình, liền giả vờ bình tĩnh nói: “Không có gì cả, con tìm ba có việc gì?”
Tầm mắt Mục Cảnh Thiên liếc nhìn theo tầm nhìn của ông, liền nhìn thấy anh Vinh, chân mày nhíu chặt, vừa rồi ông đang nhìn Vinh Cẩm sao? Đến cả việc anh gọi tên ông mấy tiếng ông cũng không nghe thấy.
“Không có gì, chỉ là muốn nói với ba một tiếng, lát nữa con cùng Tiểu Hy trực tiếp trở về!” Mục Cảnh Thiên nói.
“ò, được thôi, ba biết rồi!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu, vừa chuẩn bị bước đi, tuỳ tiện nói một câu: “Ba, ba quen biết với Vinh
cầm sao?”
Mục Trăn sững người, sau đó trực tiếp phủ nhận: ‘‘Không quen biết!”
Nếu như ông nói quen biết, Mục Cảnh Thiên cũng không cảm thấy bất kỳ điều gì, dù sao thực lực Vinh Cẩm cũng vô cùng to lớn, biết về ông ta cũng không gì kì lạ, nhưng ông lại nói rằng không quen biết, anh liền cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cũng vì ông có thể nhận ra rằng, vừa rồi ánh mắt của Mục Trăn khi nhìn Vinh cẩm không giống như dáng vẻ không quen biết.
Nhưng ông tại sao lại nói như vậy? Mục Cảnh Thiên suy nghĩ, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu sau đó rời khỏi.
Còn Mục Trăn liếc mắt nhìn Vinh Cẩm, sau đó cũng rời khỏi.
Buổi tiếc tối vẫn tiếp tục được diễn ra, An Nhược Mạn cùng Hạ Tử Dục vẫn đang đi khắp nơi kính rượu, Vinh cầm đến đây, thể hiện chút thành ý sau đó liền rời khỏi.
Hạ Tử Hy vẫn như cũ uống không ít, cũng vì chỉ trong ngày này chỉ có thể uống say, chỉ cần
không nhìn thấy, trái tim của anh mới không cảm thấy khó chịu, nhưng không cách nào khống chế được, đêm nay bất kể anh uống như thế nào cũng không cách nào say, càng uống càng tỉnh táo.
Ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Hạ Tử Hy, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô cùng Mục Cảnh Thiên vui vẻ ngồi bên nhau, anh liền không cách nào ngăn cản được bản thân, chỉ có thể hết lần này đến lần khác, anh nhất định phải làm như vậy!
Cho nên, anh chỉ đành uống hết
ly này đến ly khác.
Cho đến tận đêm khuya, tiệc cưới mới kết thúc.
Sau khi kết thúc, Mục Cảnh Thiên liền trực tiếp lái xe đưa Hạ Tử Hy trở về, còn Hạ Tử Dục cùng An Nhược Mạn ngược lại được xe trung chuyển đưa về.
Hạ gia.
Trong phòng ngủ.
Hạ Tử Dục cùng An Nhược Mạn
cùng nhau bước vào phòng, hiện tại chỉ có hai người bọn họ, không khí có chút ngượng ngùng.
An Nhược Mạn mặc một bộ lễ phục gợi cảm, khuôn mặt đỏ ửng, cũng không biết có phải vì căng thẳng hay không, gò má của cô cũng đỏ bừng trở lên.
“Chuyện này, anh cũng đâ uống nhiều rượu rồi, không bằng uống chút thức uống giải rượu?” An Nhược Mạn hỏi, đánh vỡ sự yên tĩnh này.
“Không cần!”
An Nhược Mạn gật đầu, mặc dù hiện tại đã ra vào căn phòng này rất nhiều lần, nhưng hiện tại… vẫn không nhịn được cảm thấy căng thẳng.
Dù sao, đêm nay cũng là đêm tân hôn của hai người bọn họ.
“Chuyện này…em đi tắm trước đây…” vừa nói, An Nhược Mạn liền trực tiếp cầm lấy bộ quần áo mới bước vào nhà tắm.
Nhìn An Nhược Mạn đã bước vào bên trong, Hạ Tử Dục thoáng sững người, biết rằng sắp tới bản thân mình phải đối diện với
chuyện gì.