Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Đi đường cẩn thận!”
Anh Vinh gật đầu, ánh mắt vẫn như có như không liếc nhìn về phía Hạ Tử Hy, sau đó bước lên xe.
Hạ Tử Hy đứng một bên, khoé môi vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt, cho đến khi chiếc xe rời khỏi,
Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Được rồi, đừng nhìn nữa, hai người chúng ta cũng nên về rồi!”
Hạ Tử Hy gật đầu, hai người cùng nhau lên xe xuất phát về
nhà.
Một đường về nhà, Mục Cảnh Thiên cũng không lên tiếng, một tay nắm chặt vô lăng, sườn mặt không chút gợn sóng, khiến cho người khác khó lòng suy đoán.
Bình thường, Mục Cảnh Thiên nếu không nói chuyện sẽ có hai tình huống, một là đang suy nghĩ, hai chính là tâm trạng hai người đều không vui.
Nhưng cũng rất rõ ràng Mục Cảnh Thiên nằm ờ vế phía trước.
“Anh đang suy nghĩ gì sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên liền quay đầu nhìn sang cô: “Em nói xem?”
“Muốn em đoán sao?”
Mục Cảnh Thiên cũng không phủ nhận, anh gật đầu, đường về dài đằng đẵng, hai người liền tìm chủ đề nói chuyện phân tán thời gian.
Hạ Tử Hy suy nghĩ một lát sau đó nói: “Nếu như đoán không sai, có liên quan đến Vinh tiên sinh?”
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên híp mắt nhìn cô: “Em từ khi nào biến thành con sâu trong bụng anh vậy chứ?”
“Vậy thì em đoán đúng rồi!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
“Vậy anh đang nghĩ gì về ông ta?” Hạ Tử Hy hỏi.
Mục Cảnh Thiên suy nghĩ: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy, sự xuất hiện của ông ta có chút đột ngột!”
Nghe đến điểm này, Hạ Tử Hy suy nghĩ đến một chuyện: “Em
hôm nay nghe mọi người nói, ông ta đột nhiên muốn cùng Vân Duệ hợp tác, nếu anh có nghi ngờ về ông ta, vậy thì anh tại sao còn phải cùng ông ta hợp tác!”
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên nhếch môi nói: “Anh nghi ngờ không phải là hợp tác, bản hợp đồng không có vấn đề gì, còn là hợp đồng cùng lợi ích!”
“Vậy anh đang hoài nghi ông ta sao?”
Mục Cảnh Thiên không nói chuyện, vừa đúng cũng ngầm thừa nhận câu nói của cô.
“Nếu như người có vấn đề, vậy thì hợp tác cũng sẽ có vấn đề gì, công việc được xây dựng trên nhân phẩm của người khác!”
“Anh không nghi ngờ nhân phẩm của ông ta…” Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu nhìn Hạ Tử Hy, ánh mắt mang chút do dự.
“Em không cảm thấy ỏng ta rất có hứng thủ đối với em sao?”
“Hứng thú với em sao?” Hạ Tử Hy nhướng mày.
Mục Cảnh Thiên gật đầu, hôm nay khi dùng bữa, anh hoàn toàn
có thể chú ý được, anh Vinh đối với Hạ Tử Hy đặc biệt có “hứng thú”.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Có lẽ ông ta cảm thấy chính là em đã cứu ông ta!”
“Có lẽ!” Mục Cảnh Thiên lạnh nhạt trả lời một tiếng.
Lúc này, Hạ Tử Hy mỉm cười, vươn tay nắm lấy Mục Cảnh Thiên, dựa vào trên người anh: “Mục tiên sinh, anh đến một ông lão cũng ghen sao?”
Nhìn Hạ Tử Hy dựa vào mình,
Mục Cảnh Thiên cười: “Đính chính lại anh đây không ghen, anh chỉ đang lo lắng!”
“Lo lắng điều gì?”