Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Nhưng…nhưng…” tại sao Đô Đô như thế nào lại có chút không dám tin chứ, không có chút thành
tựu nào cả?
Nhìn A Thuật dò hỏi; “Vậy tiền lương thì như thế nào?” khi hỏi đến vấn đề tiền lương, Đô Đô đặc biệt không có chút tự tin nào.
Mặc dù những lời vừa rồi nói vô cùng khí khái, khi thật sự phải nói, đột nhiên không chút tự tin nào, Đô Đô âm thầm mắng bản thân không có khí phách.
Giống như nhìn rõ được chút tâm tư này của Đô Đô, ánh mắt A Thuật mang theo chút tia dò xét khó đoán: “Em cứ tuỳ tiện trả lương cho anh là được!”
Tuỳ tiện?
Đô Đô hoài nghi bản thân có phải nghe sai hay không?
“Anh, anh nói thật sao?” Đô Đô chớp mắt hỏi.
A Thuật gật đầu.
Đô Đô: “…” cô cũng không biết nên nói như thế nào.
Tại sao cô có một cảm giác đang bóc lột A Thuật chứ?
“Em giúp anh thuê căn hộ, theo lý mà nói do anh đang thiếu nợ em,
hiện tại còn ăn của em, ở nhà em, công việc cứ xem như thế chấp đi!” A Thuật nói.
Trên thế giới này vậy mà lại có người tự giác như vậy.
Quả nhiên là cô không nhìn lầm người, tên đầu gỗ này chính là một người có ân tất báo!
“Được, thành giao!” Đô Đô một lời quyết định.
Khoé môi A Thuật nhếch lên: “Được rồi, có thể ăn cơm được rồi!”
Sau khi hoàn thành xong kế hoạch của mình, Đô Đô lúc này mới vui vẻ cầm chén đũa ăn cơm, càng ăn càng thấy ngon miệng.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Đô Đô, khoé môi A Thuật nhếch lên một nụ cười khó quan sát.
“Đúng rồi, sau khi dùng cơm xong, em sẽ xuống lầu giúp anh dọn dẹp!” Đô Đô vui vẻ nói, sau đó suy nghĩ một lát, liền mở miệng lên tiếng: “Cứ xem như phúc lợi cùa bà chủ này dành cho người nhân viên như anh vậy!”
“Nhưng em hôm nay đã rất mệt mỏi lắm rồi!”
“Em đã nghỉ ngơi đủ rồi, hiện tại sau khi ăn cơm xong, sức sống đã được phục hồi đầy đủ!” vừa nói, Đô Đô liền làm ra một động tác hồi sức.
A Thuật mỉm cười, cũng không tiếp tục ngăn cản.
Sau đó, hai người bọn họ tiếp tục ăn tối, Đô Đô cầm chút đồ đạc sau đó bước xuống lầu.
Đồ đạc của A Thuật quả thật không nhiều, Đô Đô cầm theo bộ
chăn gối của mình, giúp anh sắp xếp tất cả mọi thứ.
Đồ đạc vốn dĩ không tốt, hai người cùng nhau dọn dẹp, một lát liền giải quyết xong.
Đô Đô ngồi trên giường: “Được, không tệ, mặc dù do hai vợ chồng già sinh sống, nhưng vẫn rất sạch sẽ hơn nữa trang trí cũng vô cùng tươi mới độc đáo, vừa nhìn liền biết là một bà lão có tư tưởng tiến bộ!” Đô Đô nói.
Nghe những lời này của Đô Đô,
A Thuật mỉm cười: “Anh muốn uống gì?”
Đô Đô nghiêng đầu nhìn anh: “Anh có gì?”
A Thuật: “…nước suối!” anh vừa mới nhớ lại, anh vừa mới chuyển đến đây.
“Vậy thì nước suối là được!” Đô Đô cũng không kén chọn.
Sau đó, A Thuật liền mở tủ lạnh, may mắn bên trong vẫn còn vài chai nước suối, liền lấy ra đưa đến cho Đô Đô.
Uống một ngụm nước làm dịu cổ họng, Đô Đô lên tiếng: “Như thế nào, chỗ em tìm cho anh có phải
không tệ hay không?”
A Thuật gật đầu.
“Đúng vậy, rất tiện lợi cho anh chăm sóc em, sau này mỗi buổi sáng em sẽ đưa anh đến cửa hàng sau đó đến công ty!”
A Thuật:
Có thể nhận ra được, Đô Đô đã lên kế hoạch ổn thoả,
Hai người bọn họ trò chuyện đến hơn một giờ sáng, Đô Đô buồn ngủ đến mức nằm thiếp đi trên giường của A Thuật.
Nhìn dáng vẻ lúc này của Đô Đô, A Thuật giây phút này có chút cảm giác, may mắn đây là căn hộ của anh, nếu như ở nơi của người đàn ông khác thì sao…vậy thì phải làm như thế nào đây?
Nghĩ đến chuyện này, anh cảm thấy nhất định phải dạy dỗ cho Đô Đô một lần.
Trước khi dạy dỗ, trước mắt phải ôm cô lên lầu đã.