Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Tôi muốn anh chàng đẹp trai kia giúp cho tôi!” người con gái kia đang chỉ tay về phía A Thuật.
“Tôi muốn anh chàng đẹp trai kia giúp cho tôi!” người con gái kia đang chỉ tay về phía A Thuật.
Nhân viên phục vụ ngây người, sau đó nhìn sang A Thuật, A Thuật chỉ cười nhạt một tiếng: “Được!”
Sau đó anh bắt đầu lấy đồ ăn, dưới sự hướng dẫn của nhân viên rất nhanh đã làm xong.
“Cảm ơn!” cô gái kia lên tiếng cảm ơn, thâm ý nhìn A Thuật, sau đó mới cầm khây thức ăn bước sang một bên.
“Không cần khách sáo!” A Thuật lịch sự mỉm cười.
Lúc này, người tiến vào càng lúc càng đông, tất cả đều đứng vào vị trí phía sau cô gái vừa rồi: “Tôi muốn cái này, cái này, còn cả cái này nữa…”
“Được!”
Ngay lúc cô gái này đang gọi món, người bước vào cửa hàng càng lúc càng đông, toàn bộ đều xếp hàng đứng trước mặt A Thuật, khách hàng toàn bộ đều là phái nữ, sau đó người nhân viên phục vụ kia liền âm thành trợ thủ
trự giúp một tay.
Đợi đến khi Đô Đô sau khi cùng đầu bếp điểm tâm thảo luận xong bước ra ngoài, liền nhìn thấy tình huống lúc này, nhất thời chết lặng.
Tình huống gì đây?
Cửa hàng chật ních người, khách hàng ngồi đầy trong phòng không nói, còn có một hàng dài người đang xếp hàng.
Cô mở cửa hàng lâu như vậy, sau ngày đầu tiên có Mục Cảnh Thiên ờ đây, cửa hàng mới có
nhiều người đến như vậy, sau đó vẫn chưa từng đông đúc như vậy.
“Hiện tại…”
“Anh đẹp trai, em muốn cái này…”
“Em cũng muốn món này…”
Mỗi một vị khách khi nhìn A Thuật đều mỉm cười vô cùng vui vẻ, giống như thứ bọn họ chọn không phải là điểm tâm mà chính là A Thuật.
Đô Đô đột nhiên có một suy nghĩ, trong cửa hàng có một anh chàng
đẹp trai như vậy là một chuyện quan trọng đến mức nào chứ!”
Khách đến cửa hàng đông nghịt người.
Chính vào lúc Đô Đô đang trầm tư suy nghĩ có nên tìm mỹ nữ soái ca nào đó, lúc này A Thuật quay đầu liền nhìn thấy cô: “Em đang suy nghĩ gì đỏ? Còn không nhanh đến đây giúp đỡ!”
Lời này của A Thuật lập tức thức tỉnh Đô Đô, cô liền khôi phục tinh thần liên tục gật đầu: “ò, ồ!”
Sau đó bà chủ cửa hàng liền biến
thành nhân viên phục vụ, bắt đầu trờ nên bận rộn trong biển người.
Khi mang cafe cho khách hàng, còn có một người khách nói với Đô Đô: “Cửa hàng có một anh chàng đẹp trai, quả thật rất bảnh bao đó!”
Nghe đến đây, Đô Đô mỉm cười: “Vậy sao?”
“Đúng vậy, trước đây vẫn chưa gặp qua anh ta!”
“ò.. .mới đến thôi!” Đô Đô mỉm cười nói, cũng vì giữ chân khách
hàng, lời nói trái lương tâm cũng phải nói ra.
“Anh ấy tên gọi là gì?”
“A Thuật!”
Người con gái kia liên tục gật đầu, Đô Đô vẫn không quên nói một câu: “vẫn còn độc thân!”
Một câu nói này, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Đô Đô mỉm cười, sau đó tiếp tục bận rộn cho những khách hàng khác.
Một ngày như vậy, cho đến tận mười giờ đêm mới ngừng lại.
Đô Đô nằm sấp sang một bên, mệt đến mức không muốn cử động.
Có điều A Thuật ngược lại không có chuyện gì, bước đến nhìn cô: “Như thế nào? Rất mệt sao?”
Đô Đô gật đầu, đến cất tiếng nói cũng làm biếng.
“Đã muộn rồi, về thôi, ăn cơm sau đó nghỉ ngơi sớm!” A Thuật nói.