Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Sau khi cả hai ăn sáng xong, Đô Đô liền vội vàng tắm rửa, thay quần áo, sau đó hối hả đi làm.
A Thuật cũng phải dọn đồ đạc chuyển nhà.
Hành hạ hơn nữa ngày, A Thuật lúc này mới đem đồ đạc đặc vào chỗ cũ.
Phong cách căn hộ dưới lầu, giống như căn hộ của Đô Đô, chỉ
là thiếu đi sự ấm áp của Đô Đô, có điều việc khiến A Thuật yên tâm chính là Đô Đô chỉ ở tầng trên, chỉ cách một tầng lầu với anh.
Sau khi thu dọn xong xuôi mọi thứ, cũng đã đến buổi chiều, A Thuật rãnh rỗi không có việc gì làm, nghĩ đến địa chỉ mà Đô Đô đã nói hôm qua, liền trực tiếp bước đến.
Khi anh vừa đến trước cửa hàng liền nhìn thấy Đô Đô lúc này đang dặn dò nhân viên phục vụ điều gì đó, dáng vẻ chân thành như vậy, thật sự nhìn vô cùng giống như
một bà chủ.
A Thuật mỉm cười, sau đó đẩy cửa bước vào.
“Hoan nghênh, vị tiên sinh này không biết anh cần gì?” Nhân viên phục vụ nói.
Người vẫn chưa lên tiếng, nhân viên phục vụ có chút sửng sốt, lúc này, Đô Đô ngước mắt nhìn sang, khi nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa liền lập tức ngây người: “A Thuật? Anh như thế nào lại đến đây?”
“Đã chuyển xong đồ đạc, rảnh rỗi
không có gì làm cho nên muốn đến đây thăm em!” A Thuật mỉm cười nói.
Nhìn nụ cười này của A Thuật, đừng nói là người khác, đến người trước giờ đã quen nhìn thấy người đẹp cũng có chút ngây người.
Cảm giác bản thân thất thần, Đô Đô liền lập tức dời tầm mắt nói: “Nếu như đã đến rồi thì cứ vào đi, em mời anh một ly!”
A Thuật cũng không khách sáo, liền bước vào trong.
Đô Đô cùng nhân viên phục vụ dặn dò vài câu, sau đó theo A Thuật ngồi sang một bên.
Đô Đô trong tay vẫn cứ luôn cầm lấy hai tấm card, nhìn hết sức buồn rầu.
“Em đang nghĩ gì vậy?” A Thuật tùy tiện hỏi,
“em đang nghĩ, giữa hai thứ này thứ nào mới có thể trở thành món điểm tâm nổi trội của cửa hàng!”
A Thuật tùy ý liếc mắt nhìn, sau đó vươn tay chỉ một món: “Món này!”
Đô Đô ngước mắt nhìn anh: “Tại sao?”
“Người thích ăn bánh ngọt đa số đều là con gái, một phần socola, một phần màu hồng, em nói xem phần nào sẽ thu hút người khác hơn?” A Thuật nói.
Nghe đến đây, Đô Đô lập tức bừng tỉnh: “Được, cứ quyết định như vậy đi!” vừa nói, liền đứng dậy bước vào bên trong dặn dò vài câu.
Nhân viên phục vụ nơi này không nhiều, Đô Đô vừa rời khỏi liền có người bước vào, người còn lại
bận rộn không kịp xoay sở, A Thuật nhìn thấy, nhằm quan tâm đến việc làm ăn của Đô Đô, liền đứng dậy để giúp đỡ.
“Tiểu thư, cô có cần giúp đỡ gì hay không?” A Thuật nhàn nhạt lên tiếng.
Người con gái bước vào mua hàng khi nhìn thấy A Thuật lập tức sững người, sau đó hai mắt lập tức phát sáng, ờ nơi này quả thật rất hiếm gặp được một người đàn ông nào có vẻ bề ngoài bảnh bao như vậy.
Sau đó, nhìn chàm chú A Thuật,
rất lâu cũng không có phản ứng.
Lúc này, người phục vụ bên kia cũng có chút ngượng ngùng, biết rằng A Thuật chính là bạn của bà chủ mình, không biết nên nói như thế nào, chỉ đành nhìn người khách kia nói: “Tiểu thư, xin hỏi cô muốn gọi món gì?” một câu nói này, lập tức đem người kéo về thực tế.
“ò, tôi muốn thứ này, món này, còn cả món đằng kia…” cô gái bắt đầu chỉ tay về những món mình nhìn trúng.
“Được thôi!”