Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Trong phòng bệnh.
Vốn dĩ cho rằng Centrum sẽ rất nhanh sẽ tỉnh lại, nhưng cả hai chờ đợi vẫn không nhận thấy cô có dấu hiệu tỉnh lại.
Lúc này, Tống Kỳ nhìn Isla đang đứng phía sau: “Xem ra, cô ấy đêm nay cũng không tỉnh lại nhanh như vậy, không bằng cô cứ quay về trước, tôi sẽ ở lại đây đêm nay!”
Isla đứng trước cửa sổ, cũng không ngẩng đầu lên: “Muốn nghỉ
ngơi thì anh cứ tự mình quay về, tôi sẽ không rời khỏi tiểu thư!” cô tức giận nói.
Có thể nhận ra được, Isla vẫn đang tức giận Tống Kỳ.
Tống Kỳ lúc này cũng không so đo với cô, sau đó hai người đều cùng chờ đợi trong phòng bệnh.
Cho đến năm giờ sáng hôm sau, Centrum lúc này mới có phản ứng.
“Không muốn…không muốn…” Centrum hét lên hai tiếng, lập tức đem Isla cùng Tống Kỳ đang
chìm vào giấc ngủ bật tỉnh.
Hai người lập tức bước về phía Centrum.
“Không cần…đừng bắt tôi…” Centrum hét lên, biểu cảm vô cùng sợ hãi.
Tống Kỳ bước sang, nắm chặt lấy cánh tay Centrum, bước đến gần cô: “Centrum, tỉnh lại…” anh gọi tên cô.
Chính vào lúc này, Centrum đột nhiên mở trừng mắt: “Đừng bắt
tôi!”
“Sẽ không có ai bắt em cả, anh ở nơi này!” Tống Kỳ lên tiếng, sau đó nhanh chóng nắm chặt cánh tay Centrum.
“Tiểu thư…” nhìn thấy Centrum đã tỉnh lại, Isla cũng vội vàng bước đến gần.
Centrum ngước nhìn lên trần nhà, sau đó khi nhìn thấy Isla cùng Tống Kỳ lập tức ngây người.
“A Kỳ…” Centrum có chút uất ức, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Anh ở nơi này!” Tống Kỳ lên tiếng, giọng nói vô cùng dịu dàng, an ủi cô.
Centrum ngược lại vươn tay ôm chặt lấy anh: “Em rất sợ, những người nơi này thật đáng sợ…” Centrum bật khóc.
Tống Kỳ ngây người, sau đó cũng để mặc cô ôm lấy mình: “Đừng sợ, đã có anh ờ đây!” biết rằng cô đang sợ hãi, anh liền an ủi cô.
Không phải có người đã nói rằng, một người con gái tại thời điểm khó khăn nhất, sợ hãi nhất, chỉ
cần nhìn thấy người mình thích sẽ có một loại dựa dẫm, một cảm giác an toàn khó nói nên lời.
Dù cho người đàn ông này không yêu mình, nhưng cô ấy cũng có thể cảm nhận được rất an toàn.
Centrum hiện tại cũng như vậy.
ôm chặt Tống Kỳ, Centrum tận lực giải tỏa những uất ức cùng sợ hãi của mình.
Tống Kỳ không ngừng an ủi cô, một Tống Kỳ như vậy, Isla chưa từng nhìn thấy bao giờ, thì ra Tống Kỳ cũng có thể trờ nên dịu
dàng như vậy.
Cho đến khi Centrum khóc được kha khá, Tống Kỳ lúc này mới nhìn cô: “Nói cho anh biết, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Centrum chậm rãi buông Tống Kỳ ra: “Đêm qua, có một người đàn ông, cứ muốn ép em đi cùng, em đã nói không muốn, nhưng ông ta cứ cố kéo em đi, còn động tay động chân với em…” vừa nói, Centrum lúc này có chút không cách nào nói tiếp được, chỉ cần nghĩ đến liền cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Được rồi, không nói nữa, anh biết rồi!” Tống Kỳ lên tiếng.
Centrum lắc đầu, nhìn Tống Kỳ: “Em không hề bị ông ta đụng vào, em không hề…” cô nổ lực chứng minh bản thân cô vẫn còn trong sạch.
Ý thức được chuyện này, Tống Kỳ vẫn có chút sửng sốt, không nghĩ đến vào thời điểm này, cô ấy vẫn còn nghĩ đến chuyện này.
“Anh biết rồi, anh tin tưởng em, trên trán em còn có vết thương, cần nghỉ ngơi cho thật tốt!” Tống Kỳ nói.
Centrum nhìn anh: “A Kỳ, em sau này sẽ không tìm cô ấy, anh đừng tức giận nữa có được không?”
Tống Kỳ: “…Được!” anh gật đầu.