Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 734




Đọc truyện hay


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!



Hạ Tử Hy cũng không nói thêm bất kỳ điều gì, im lặng dựa trên người anh, Mục Cảnh Thiên như nhớ đến điều gì: “Nghe nói em chiều nay tan ca sớm, em đi đâu vậy?”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy thoáng ngây người, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hôm nay Centrum đến tìm em, cô ấy muốn em giúp khuyên Tống Kỳ rời khỏi đây!”
Nghe vậy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày: “Cho nên em đã đi rồi?”
Hạ Tử Hy cũng không có dự tính
che dấu anh, liền gật đầu: “Đúng vậy!”
“Anh ta đồng ý rồi sao?”
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Em cũng không biết!”
Khoé môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên, nếu như Tống Kỳ cứ như vậy mà rời khỏi, có thể nhận ra được tình cảm của anh ta dành cho Hạ Tử Hy cũng không quá sâu đậm, ngược lại nếu như anh ta không đồng ý, vậy thì cũng nằm trong dự kiến của anh.
Nhìn Mục Cảnh Thiên không nói
chuyện, Hạ Tử Hy nhíu mày: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ phải rời khỏi đây!” Mục Cảnh Thiên giọng điệu vô cùng chắc chắn, ánh mắt loé lên ánh mắt tự tin.
Mặc dù Hạ Tử Hy không hiểu rõ tại sao Mục Cảnh Thiên lại có thể khẳng định như vậy, nhưng cô cũng hi vọng chính là như vậy: “Bất kể như thế nào, em chỉ cần làm hết sức của mình là được!”
Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu, lấy
tay nâng cằm của cô, mang theo chút ghen tuông hỏi: “Em đang lo lắng cho anh ta sao?”
“Không được sao?”
“Tất nhiên, không được!” vừa nói, đôi môi của anh lại một lần nữa bá đạo dán xuống.
Hạ Tử Hy mỉm cười, vươn tay ôm lấy vòng eo của Mục Cảnh Thiên, có những lời nói không cần giải thích quá nhiều, cũng vì cô biết rằng Mục Cảnh Thiên nhất định sẽ hiểu.
Đêm khuya.
Tống Kỳ vừa trờ về, Centrum liền bước đến, giống như một chú chim khách đã phải chờ đợi rất lâu: “Anh đã trở về rồi?” cô hỏi.
Tống Kỳ đứng ngay lối vào, liếc mắt nhìn Centrum, ánh mắt rét lạnh, khiến cho Centrum có chút chột dạ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh.
Anh bất cứ điều gì cũng không nói, trực tiếp bước vào bên trong.
“Anh không dùng bữa tối sao?” Centrum từ phía sau cất giọng
“Em khi nào rời khỏi đây?” Tống Kỳ lạnh giọng hỏi.
Bước chân Centrum dừng lại, đứng phía sau lưng anh, nhìn theo bóng lưng rắn chắc của anh: “Em đã từng nói, chỉ cần anh trở về thì em mới trờ về London!”
Tống Kỳ quay đầu lại nhìn cô, liếc mắt cảnh cáo nhìn cô, sau đó trực tiếp bước lên lầu.
Centrum nhanh chóng đuổi theo
phía sau.
Anh tiến vào thư phòng, Centrum lúc này cũng bước vào theo sau anh.
“A Kỳ…”
“Ai cho em bước vào đây?” Tống Kỳ hỏi.
“Anh…đang tức giận sao?” Centrum hỏi, mặc dù Tống Kỳ không thích cô ở lại nơi này, nhưng thái độ từ trước đến nay cũng chưa từng lạnh lùng như ngày hôm nay.
Nghe vậy, khoé môi Tống Kỳ nhếch lên một nụ cười lạnh, ánh mắt lạnh bảng rét buốt nói” “Tức giận? Anh tại sao phải tức giận chứ?”
“Cũng vì…cũng vì em đã đi tìm cô ấỵ!” Centrum nói, ánh mắt lạnh lùng của anh giống như đang muốn cắt nát cơ thể cô.
Tống Kỳ cười lạnh: “Em nên nhớ rằng anh đã từng nói với em, không được đi tìm cô ấy, Centrum, em đã chạm đến giới hạn của anh, cho nên em nhất định phải trở về!” Tống Kỳ hung hăng nói, ngữ điều không cho
người khác nghi ngờ.