Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Nói đến đây, Isla nhịn không
được thở dài: “Tiểu thư, cô cần gì phải uỷ khuất bản thân như vậy?”
Centrum lắc đầu: “Tôi không uỷ khuất, tôi tin rằng A Kỳ hiện tại chỉ đang lạc đường, rất nhanh anh ấy sẽ tìm về con đường đúng đắn…”
Tống Kỳ như thế nào cũng không ngờ được, Hạ Tử Hy vậy mà lại gửi tin nhắn cho anh.
Điện thoại đặt trên bàn cả ngày không ai quan tâm đến, sau đó
chỉ vì một tin nhắn của Hạ Tử Hy, chiếc điện thoại kia ngược lại được đắc sủng.
Nhìn tin nhắn của cô, Tống Kỳ rất nhanh liền nhắn tin trả lời.
Hạ Tử Hy vẫn ngồi trong tiệm cafe, khi nhận được tin nhắn trả lời của cô, liền hẹn anh đến một địa điểm khác.
Thời gian buổi chiều, Hạ Tử Hy cũng vừa đến, Tống Kỳ sau đó cũng đến, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, trong đôi mắt của anh tràn ngập ánh sáng lấp lạnh: “Thật ngại quá, có chút kẹt xe, cho nên
anh đến muộn một chút!”
“Em cũng vừa mới đến!”
Hai người ngồi đối diện nhau.
Nhân viên phục vụ liền bước đến, Tống Kỳ liền gọi hai ly nước uống bình thường hai người vẫn hay chọn.
Hạ Tử Hy ngồi im nhìn Tống Kỳ, đối với sự yêu thích của cô, Tống Kỳ thật sự vô cùng hiểu rõ, có thể nói rằng, so với Mục Cảnh Thiên còn rõ ràng hơn, e rằng đến hiện tại, việc cô thích ăn gi, Mục Cảnh Thiên chưa chắc đã nắm rõ.
Nhưng mà dù cho như vậy, thì như thế nào?
Tống Kỳ dù sao cũng không phải là người đó.
Tống Kỳ quay đầu nhìn sang cô: “Tìm anh đến có chuyện gì sao?”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Quả thật có chút chuyện!”
“Em cứ nói đi!” bất kể như thế nào, chỉ cần Hạ Tử Hy muốn gặp anh, anh liền đã cảm thấy thỏa mãn.
Hạ Tử HY mím môi, suy nghĩ một
sát, nhưng vẫn trực tiếp vào chủ đề chính: “Anh dự tính khi nào trờ về London?”
Lời này vừa nói ra, không ngoài dự kiến, sắc mặt Tống Kỳ liền trầm xuống.
Anh ngước mắt, nhìn cô: “Centrum đến tìm em sao?” giọng nói không phải chất vấn, mà chính là chắc chắn.
Anh ngước mắt, nhìn cô: “Centrum đến tìm em sao?” giọng nói không phải chất vấn, mà chính là chắc chắn.
Hạ Tử Hy cũng không phủ nhận, chỉ gật đầu.
Có thể nhận ra được, sắc mặt Tống Kỳ loé lên một tia không vui: “Cho nên em hôm nay hẹn anh ra ngoài, chính là để làm thuyết khách?”
Tống Kỳ rất ít khi dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với cô, Hạ Tử Hy nhíu mày: “Em biết rằng bản thân làm như vậy, anh không
thoải mái, nhưng Tống Kỳ à, Centrum lại như vậy cũng vì muốn tốt cho anh!”
“Vậy còn em thì sao?”
Câu nói của Hạ Tử Hy vừa dứt lời, Tống Kỳ liền nhìn cô hỏi, ánh mắt tĩnh mịch mang theo khí thế bức người cùng khát vọng.
Giống như, chỉ cần một câu nói của Hạ Tử Hy, mọi sự kiên cường của anh đều có thể tan rã.
Hạ Tử Hy nhìn anh, biết rằng anh muốn nghe thấy điều gì, sau đó lên tiếng: “Em và Centrum đều
như nhau, đều muốn tốt cho anh, không lẽ anh muốn trơ mắt nhìn mọi thứ ở London đều lọt vào bàn tay người khác?”
“Chỉ cần em nguyện ý…”
“Em không nguyện ý!” lời nói này của anh vẫn chưa dứt, Hạ Tử Hy liền dứt khoác cắt ngang.
Ánh mắt Tống Kỳ thoáng hiện lên nét đau lòng, so với việc tát thẳng vào khuôn mặt anh càng khiến anh khiếp sợ hơn.
Câu trả lời của cô quá tuyệt đối, không chút khả năng, mãnh liệt
cắt đứt mọi ý niệm của anh.
Hạ Tử Hy nhìn anh, chân mày thanh tú khẽ nhíu, loé lên một tia không nhẫn tâm, nhưng cô cũng không còn bất kỳ biện pháp nào khác.
Hạ Tử Hy chỉ có một, không cách nào tách làm hai, càng không có khả năng cho anh ấy bất cứ điều
gì-