Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Trên lầu.
A Thuật cùng Đô Đô bước lên. Đây cũng là lần đầu tiên A Thuật đến nơi ở của Đô Đô.
Ba phòng ngủ, hai phòng khách,
hai nhà vệ sinh, không nhỏ, nhưng cũng không tính quá lớn, nhưng khắp nơi đều tràn ngập mùi hương của cô.
“Anh hôm nay trước mắt nghỉ ngơi tạm trong căn phòng này, đồ vật bên trong đều sạch sẽ, đằng kia là phòng tắm, anh cứ tắm bên đó, trong phòng tôi có nhà tắm riêng!” Đô Đô nói.
“Anh sống ờ đây, đối với em không có ảnh hường gì đúng không?” A Thuật hỏi.
Nghe vậy, Đô Đô mỉm cười: “Đầu gỗ, anh suy nghĩ quá nhiều rồi,
em không phải cho anh vào ở, chính là anh phải đóng tiền thuê phòng, hơn nữa, để tiện cho việc anh chấp hành lời hứa, nấu cơm, quét nhà, thu dọn phòng ở, chăm sóc em, tất cả những việc đó đều do anh làm!” Đô Đô nói.
Nghe đến đây, A Thuật không hề có chút cảm giác bị gây khó dễ, chỉ mỉm cười nói.
“Ok?” Đô Đô nhướng mày.
A Thuật gật đầu.
Đô Đô mỉm cười, ánh mắt mang theo chút tính toán: “vẫn còn có
chuyện muốn nói với anh, có điều đợi sau khi em tắm rửa thay quần áo rồi chúng ta lại nói!” Đô Đô mỉm cười nói.
A Thuật gật đầu, đối với Đô Đô hoàn toàn là sự dung túng, bất kể mục đích của cô là gì, anh cũng chỉ mỉm cười: “Được!”
Đô Đô vừa muốn rời khỏi, lúc này cảm thấy ánh mắt của A Thuật kỳ quái, hơn nữa nụ cười cũng vô cùng quái lạ.
“Anh cười cái gì?”
A Thuật đứng dậy, trực tiếp bước
về phía cô, Đô Đô nhíu mày, cũng không lùi bước, chỉ ngước đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt: “Anh muốn làm gì?”
A Thuật ngược lại vươn tay lên eo cô, sau đó kéo dây khóa xuống: “Em cũng to gan lắm, ăn mặc như vậy mà đi đến nơi đó, có biết rằng đám đàn ông ờ nơi đó bất kỳ lúc nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống em hay không?”
Không thể không thừa nhận, dáng vẻ thanh thuần của Đô Đô chính là một sự mê hoặc ở địa phương đó, nếu không cũng không thể trong chớp mắt, anh
liền nhận ra cô.
Cảm nhận được bàn tay anh đang kéo dây kéo phía sau lưng cô, khuôn mặt Đô Đô nhất thời đỏ bừng, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Vậy thì sao chứ? Không phải còn có anh hay sao? Anh sẽ bảo vệ em!” vừa nói, Đô Đô liền hừ hai tiếng, xoay người bước vào trong phòng.
Nhìn theo bóng lưng của Đô Đô, khóe môi A Thuật nhếch lên một vòng cong.
Tin tưởng A Thuật, tuyệt đối không tiếp tục.
chuyện cần nói cho anh biết!” vừa nói, cô liền tiến đến gần.
Đắn đo chần chừ nhiều lần cuối cùng Đô Đô cũng lên tiếng: “Tiểu Hy cùng Mục Cảnh Thiên sắp kết hôn rồi!”
Nghe đến đây, A Thuật ngây người: “ồ!”
“ồ? Này, nói như thế nào thì Tiểu Hy cũng đã giúp anh nhiều lần như vậy, anh chỉ “ồ” một tiếng liền xong chuyện sao?” Đô Đô hỏi.
“Anh sẽ nghĩ cách!” A Thuật trả lời.
Đô Đô ngay lập tức cho rằng bản thân mình đã nói sai: “Vừa rồi vội vàng nói, em không phải có ý này, ý của em chính là đợi đến khi hai người bọn họ kết hôn, chúng ta cùng tham dự!” Đô Đô nói.
Nghe đến điều này, A Thuật nhất thời sửng sốt, sau đó lên tiếng: “Được…”
Đô Đô mỉm cười: “Vậy thì được, cứ quyết định như vậy đi!”
“Khi nào tổ chức đám cưới?”
“Hờ…” Đô Đô vò đầu, “Ngày
tháng vẫn chưa quyết định, có điều hôm nay bọn họ nói sắp nhanh diễn ra rồi!”
A Thuật im lặng cúi đầu: “Anh biết rồi!”
Đô Đô mỉm cười, nhìn A Thuật: “Được rồi, cũng đã muộn rồi, nghỉ ngơi sớm thôi!”
A Thuật gật đầu, sau đó Đô Đô liền quay về phòng nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, theo lý mà nói cũng không phải lần đầu tiên cùng A Thuật sống chung dưới một mái nhà, nhưng lần này
ngược lại hoàn toàn khác biệt, chỉ cần nhìn thấy anh, viên đá treo ngang trong tim cuối cùng đã được đặt xuống, cảm giác vô cùng yên tâm.
Òm lấy tấm chăn, Đô Đô nặng nhọc thở một hơi, rất nhanh liền tiến vào giấc mộng đẹp.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Đô Đô tự nhiên tỉnh giấc, sau khi ngáp dài liền từ phòng ngủ bước ra ngoài, lúc này, bữa sáng đã được chuẩn bị
đặt sẵn trên bàn, Đô Đô ngây người, lúc này mới biết rằng, A Thuật đang ở đây.
“Đầu gỗ…” Đô Đô kêu lên một tiếng, nhưng không ai trả lời.
Đô Đô nhíu mày, bước vào nhà bếp, vào phòng ngủ của anh, nhưng vẫn không tìm thấy người: “Người đi đâu rồi?”
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Đô Đô vẫn ăn sáng, bất giác bước đến ban công nhìn ra ngoài, sau đó, liếc mắt nhìn xuống bóng dáng dưới lầu.
Tầng lầu này cũng không quá cao, chỉ có chín tầng mà thôi, cho nên có thể nhìn rõ tình huống dưới lầu.
Lúc này, chỉ nhìn thấy khung cảnh bên dưới đang dừng một chiếc xe, còn A Thuật cùng một người đàn ông mặc áo vest đang trò chuyện.
Còn nội dung trò chuyện là gì, cô tất nhiên cũng không thể nghe rõ, chỉ nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông đang nói chuyện với anh khiến cho Đô Đô có chút không ưa thích, cô cũng không nhìn rõ biểu cam của A Thuật, vì anh
đang đối lưng với cô.