Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện cực hay được cập nhật nhanh nhất trên nhay.ho.com
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Tâm trạng sau khi bình phục lại, Đô Đô liền nghiêng đầu nhìn A Thuật đang lál xe, cũng không nói bất kỳ điều gì, cũng vì bản thân cô cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Nếu như không phải A Thuật, cô sợ rằng cả đời này cũng không gặp phải loại tình huống như thế này.
Chiếc xe không ngừng di chuyển cho đến khi đến trước lầu chung cư của Đô Đô mới dừng lại.
“Đến rồi!” A Thuật lên tiếng.
Giọng nói này lập tức đánh thức Đô Đô, cô ngước đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này mới phát hiện ra được đã đến trước nhà mình.
Quay đầu nhìn sang A Thuật: “Anh muốn đi đâu? Còn muốn quay về sao?”
Nghe câu nói này của Đô Đô, đôi mắt A Thuật híp chặt: “Cô không muốn tôi quay về sao?”
“Anh không biết hiện tại có bao nhiêu nguy hiểm à, ở nơi đó toàn là những kẻ không cần mạng,
còn phải kí hiệp ước sinh tử!” Đô Đô nói.
A Thuật nhếch môi nói: “Đối với tôi mà nói không hề có vấn đề gì, dù sao, tôi cũng chỉ có một mình, chết rồi cũng sẽ không ai biết được!”
Không hiểu vì lẽ gì, Đô Đô nghe thấy câu nói này, nhất thời đau lòng nhìn A Thuật, cô vô cùng rõ ràng thân phận của anh, sau đó không nhịn được lên tiếng: “Ai nói chứ? Anh không biết hay sao? Là do tôi cứu anh, mạng của anh chính là của tôi, nếu như tôi chưa đồng ý, vậy thì ai cũng
không cho phép anh đi chết?” Đô Đô hét lên.
Nghe vậy, A Thuật quay đầu lại nhìn Đô Đô, chỉ thấy đôi mắt của cô có chút ửng hồng: “Cô thật sự để ý đến sao?”
“Tóm lại, bắt đầu từ ngày hôm nay, nếu như không có sự cho phép của tôi, anh không được làm chuyện nguy hiểm, nếu như anh không giữ chữ tín, vậy thì tôi sẽ đi đốt mồ mả tổ tiên nhà anh, khiến cho nhà anh không được an sinh, khiến cho tất cả bọn họ đều nhìn thấy, anh là dạng người gì!” Đô Đô tức giận hét lên.
Giây kế tiếp, A Thuật đột nhiên vươn tay, kéo cô vào lồng ngực mình: “Anh đồng ý với em…” anh nói.
Đô Đô vẫn không có chút khí phách nào, liền bật khóc, cô cũng không biết mình tại sao lại khóc, nhưng được anh ôm vào người như vậy, ngược lại có một cảm giác an toàn chưa từng có trước đây.
“Anh chỉ đến thăm Lăng Tiêu Vân, sau đó vạch rõ ranh giới với cô ấy, sau này sẽ không còn chuyện gì khác!” A Thuật giải thích.
Anh cũng không biết tại sao mình phải giải thích, chỉ là anh cảm thấy, nhất định phải giải thích cho Đô Đô hiểu được.
Nghe đến đây, Đô Đô liền ngây người, nhưng không thể không thừa nhận, tâm trạng của cô cũng đã tốt hơn rất nhiều.
“Nếu đã như vậy, tại sao lại phải chuyển nhà?” Đô Đô hỏi.
A Thuật nhìn cô: “Em có đến tìm anh sao?”
“Phí lời, anh nợ em nhiều như vậy, không lẽ em không thể đòi lại
sao?” Đô Đô hét lên.
“Anh cho rằng em không muốn nhìn thấy anh, cho nên mới dọn đi…”
“Hỗn đãn, anh chính là một kẻ tiểu nhân, thiếu nợ nhiều như vậy, vậy mà lại muốn trốn đi…” Đô Đô không ngừng đánh lên người anh.
A Thuật cứ để mặc cho cô đánh mình: “Nhưng hiện tại anh đã quyết định, những gì thiếu em, anh sẽ dùng đời này để trả…” vừa nói, anh liền tóm lấy đôi tay không ngừng đánh loạn của cô.
Đô Đô sững người, dở khóc dở cười: “Vậy sao? Xem ra, anh phải làm người hầu, làm vệ sĩ cho em rồi!”
“Anh nguyện ý!”
Đô Đô mỉm cười, nhìn A Thuật, bất giác cảm thấy trong lòng vô cùng yên tâm.