Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện cực hay được cập nhật nhanh nhất trên nhay.ho.com
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Khoé môi Tống Kỳ nhếch lên một nụ cười chua xót: “Hạnh phúc? Nếu như là hai năm trước đây, có lẽ anh còn thoả hiệp, nhưng hiện tại…” những lời tiếp theo anh không hề nói ra lời, chỉ nhìn Hạ Tử Hy, những lời này toàn bộ đều ẩn hiện trong ánh mắt.
“Anh biết hiện tại nói bất cứ điều
gì cũng không có tác dụng, nhưng anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ như vậy, nếu như có một ngày anh ta tổn thương đến em, hoặc làm ra bất kỳ chuyện gì, anh tuyệt đối không do dự mang em rời đi…” Tống Kỳ nói, chân thành nhìn Hạ Tử Hy, sau đó xoay người rời khỏi.
Lời hứa này là gì, Hạ Tử Hy không rõ, nhưng chỉ cần nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng không nhịn được đau lòng cho Tống Kỳ.
Anh ấy làm như vậy đẻ làm gì?
Tống Kỳ vừa rời khỏi, lúc này, Mục Cảnh Thiên từ phía sau bước lên trước, nhìn Hạ Tử Hy, khoé môi nhếch lên một nụ cười.
Bọn họ đã nói những gì, anh không biết, nhưng lạl không nghi ngờ, càng thêm tin tưởng Hạ Tử Hy.
Một đêm này,
Hạ Tử Dục cùng Tống Kỳ cả hai đều uống đến say.
Hạ Tử Dục có vài phần say khướt, Tống Kỳ vẫn giữ vài phần tỉnh táo.
Nhưng hai người đàn ông đều vì cùng một người phụ nữ.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Mục Cảnh Thiên trực tiếp mang Hạ Tử Hy rời khỏi.
Tống Kỳ uống không ít, Mike đích thân đến đón, Centrum đỡ tay anh bước ra ngoài, biết rằng tâm trạng anh lúc này không tốt, nên không nói bất kỳ điều gì, chỉ im lặng canh giữ bên người anh.
Một đêm nay, từ sau khi anh nói những lời đó với Hạ Tử Hy, liền không nói thêm bất kỳ điều nào, vẫn không ngừng uống rượu,
Centrum lo lắng nhìn anh, nhưng lại không có cách nào ngăn cản.
Sau khi quay trở về căn biệt thự, khi dìu Tống Kỳ về nhà, Centrum nhìn hai người bọn họ: “Các người cử ra ngoài trước đi, nơi này có tôi là đủ!” Centrum dặn dò.
Mike gật đầu, bước ra ngoài, Isla cũng lo lắng nhìn Centrum, cuối cùng cũng bước ra ngoài.
Sau khi hai người bọn họ bước ra ngoài, Centrum liền đỡ Tống Kỳ ngồi dậy, sau đó tháo giày cho anh, cẩn thận đắp chăn, ngắm
nhìn anh đang nằm trên giường, nước da màu lúa mạch hiện lên một vẻ khỏe mạnh, bất kể khi nào, Tống Kỳ vẫn đẹp trai như vậy, dù cho hiện tại anh đã uống say, nhưng vẫn không hề thua kém bình thường.
Nhìn anh, Centrum nhịn không được vươn tay sờ lấy mái tóc của anh.
Khi anh thanh tĩnh, cô từ trước đến giờ không có cơ hội đó, nhưng hiện tại…bàn tay cô chậm rãi vươn về phía trước, nhưng khi vừa chạm vào anh, anh nhất thời thức tỉnh, vươn tay tóm lấy
cô.
Centrum giật mình hốt hoảng, không kịp thu tay về, liền bị anh tóm chặt từ phía chính diện.
“A Kỳ…” Centrum nhìn Tống Kỳ, có chút lo lắng, chỉ sợ rằng anh sẽ cảm thấy cô đang mạo phạm đến anh.
Tống Kỳ ngược lại chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn người trước mặt, chân mày nhíu chặt: “Tiểu Hy…” anh gọi tên cô.
Centrum nhíu mày lên tiếng: “Em không phải…”
Giây kế tiếp, những lời này của cô vẫn chưa dứt lời, liền bị anh hung hăng kéo về phía trước.
Sự đụng chạm vào giữa hai cánh mũi khiến trái tim Centrum không kìm được đập loạn xạ, Centrum nhìn Tống Kỳ, đôi mắt xinh đẹp chạm phải ánh mắt rực lửa của anh, nhưng không nói nên bất kỳ lời nào.
“Em đến thăm anh sao? Anh cho rằng, em từ nay về sau sẽ không để ý đến anh nữa…” Tống Kỳ nhìn cô thâm tình bộc lộ.
Centrum biết rằng, ánh mắt như
thế này, tầm mắt như thế này, tất cả đều vì một người con gái, nhưng khi nhìn ánh mắt vô cùng khát vọng của anh, cô như thế nào nhẫn tâm từ chối chứ.
“Không có, em không bao giờ không để ý đến anh, em sẽ vẫn luôn ở bên cạnh anh…” Centrum nói.
“Thật sao?” anh nhướng mày, có vài phần khó tin.
Centrum gật đầu: “Em vẫn sẽ mãi mãi ở bên anh…”