Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter.vn
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Đúng vậy!” anh trả lời một tiếng.
“Em đã nấu cơm, cùng ăn thôi!” Centrum dịu dàng nói.
“Anh không có khẩu vị, em tự mình àn đi!” vừa nói, Tống Kỳ liền bước lên lầu.
Centrum chân mày nhíu chặt, nhìn theo bóng lưng của Tống Kỳ, lúc này không biết nên nói gì mới tốt.
Isla đứng một bên tận mắt chứng kiến những chuyện này, có chút không nhịn được nói: “Thiếu gia, tiểu thư biết rằng anh thích ăn
món Trung, cho nên vẫn luôn nỗ lực học, đến mức hôm nay bỏng cả tay, anh dù sao cũng nên ăn một chút!” Isla nói.
Centrum vô thức giấu cánh tay bị phỏng của mình sau lưng: “Isla!” Centrum gọi một tiếng, ra hiệu cô không cần nói tiếp.
“Tiểu thư, cô vì thiếu gia làm nhiều việc đến như vậy, tại sao lại không để anh ấy biết? cần gì phải ủy khuất bản thân mình như vậy?” Isla nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tống Kỳ. trong ánh mắt có chút trách cứ.
Tống Kỳ đứng im, thoáng sững người, sau đó lên tiếng: “Em không cần phải làm bất cứ điều gì cho anh, em vẫn nên quay về đi, nơi này không thích hợp với em!”
Không nghĩ đến Tống Kỳ vừa cất lời liền muốn đuổi người, Isla càng tức giận không thối; lúc này Centrum lên tiếng trước cô: “Em sẽ không đi đâu, trừ phi anh đi cùng em!”
Nghe đến đây, Tống Kỳ cũng không nói tiếp lời nào, trực tiếp bước lên lầu, chỉ đẻ lại một bóng lưng lạnh lùng cho Centrum.
Isla tức giận không thôi, bước lên phía trước nhìn Centrum: “Tiểu thư, tôi mang cô rời khỏi đây!”
“Isla, cô cũng biết rằng tôi sẽ không bỏ đi!” vừa nói, Centrum nhìn sang Isla nói, ánh mắt vẫn nhìn lên lầu: “Nếu như anh ấy không cùng tôi quay về, vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không để anh ấy ở lại một mình mà rời khỏi!”
“Tiểu thư!”
“Isla, tôi biết cô quan tâm tôi, nhưng lần sau xin cô đừng nói những lời như vậy với A Kỳ, tôi không muốn anh ấy lo lắng!”
Centrum nhìn Isla dịu dàng nói, ánh mắt dịu dàng cầu xin, bất kỳ ai cũng không cách nào từ chối được.
“Isla, tôi biết cô quan tâm tôi, nhưng lần sau xin cô đừng nói những lời như vậy với A Kỳ, tôi không muốn anh ấy lo lắng!” Centrum nhìn Isla dịu dàng nói, ánh mắt dịu dàng cầu xin, bất kỳ ai cũng không cách nào từ chối được.
“Tiểu thư, cô cần gì phải khổ sở ủy khuất bản thân mình chứ?”
Isla có chút đau lòng nói.
Nhắc đến chuyện này, khóe môi Isla nhếch lên một nụ cười chua xót: “Isla, cô không hiểu, đến một ngày khi cô yêu một người cô sẽ hiểu được!” vừa nói, tầm mắt của
Centrum liền ngước lên lầu.
Isla thật sự cảm thấy rằng, Centrum đã tẩu hỏa nhập ma rồi, nhưng còn có thể làm được gì chứ, chỉ có thể âm thầm cảm thấy bất bình vì tiểu thư mà thôi.
Mục Cảnh Thiên vốn dĩ công bố tin tức hôn lễ giữa hai người bọn họ, nhưng tin tức đính hôn đến một cách vội vàng của Hạ Tử Dục đã cắt ngang dự định này của anh.
Mục Cảnh Thiên trước giờ không
phải là người khiêm tốn, nhưng lần này, anh tình nguyện khiêm tốn nhường cơ hội lại cho Hạ Tử Dục.
Hạ gia.
An Nhược Mạn lúc này đang lựa hình dùng cho tiệc đính hôn, tuỳ thời luôn kéo Hạ Tử Hy giúp cô lựa chọn, còn Mục Cảnh Thiên ngược lại lười biếng ngồi một bên, hai chân bắt chéo, ngồi bên cạnh Hạ Tử Hy, hình thành nên tư thế quyền sở hữu bảo vệ cô.
Còn Hạ Tử Dục lúc này ngồi một bên, nhìn hai người bọn họ, trên
mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.
“Tiểu Hy, em cảm thấy tấm hình này thế nào?” An Nhược Mạn tiến gần hỏi ý kiến Hạ Tử Hy, trên khuôn mặt tràn ngập sự hạnh phúc.
Hạ Tử Hy nghiêm túc nhìn: “Không tệ, tấm ảnh này cũng rất đẹp…”
“Chị cũng cảm thấy như vậy!” An Nhược Mạn bĩu môi nói: “Nên chọn tấm nào mới tốt đây?”
“Hình chụp của chị và anh trai
đều rất đẹp, nếu không, cứ chọn tấm này đi, nhìn rất hạnh phúc!” Hạ Tử Hy khẳng định nói.
Nghe lời này của Hạ Tử Hy, An Nhược Mạn gật đầu: “Chị cũng cảm thấy như vậy, được, cứ chọn tấm này đi!”
“Đúng rồi, còn có lễ phục; Tiểu Hy, em giúp chị chọn một bộ lễ phục có được không?” An Nhược Mạn nói.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Được đó!”
“Lễ phục đều đặt trên lầu, đi, chúng ta đi xem thử!”
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, hai người trao đổi ánh mắt, Mục Cảnh Thiên gật đầu, Hạ Tử Hy mỉm cười sau đó bước lên lầu.
Lúc này, phòng khách dưới lầu, chỉ còn lại Hạ Tử Dục cùng Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên nhìn anh ta: “Hạ tổng, chúc mừng anh!” Mục Cảnh Thiên nhấc lên ly rượu vang trước mặt.
Hạ Tử Dục không hề cảm kích, mặc dù Hạ Tử Dục đã cùng Mục Cảnh Thiên ở bên nhau, nhưng
không hề vì vậy mà khiến cho quan hệ của hai người trờ nên tốt đẹp hơn, ngược lại trong vô hình càng trở nên ác liệt hơn.
Hạ Tử Dục liếc mắt nhìn Mục Cảnh Thiên: “Cần gì phải giả mù sa mưa như vậy?” lời này của anh, không một chút lưu tình.
Mục Cảnh Thiên nhướng mày: “Cần giả vờ thì cũng phải giả vờ!”