Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 709




Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter.vn


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Centrum nhịn không được cũng đau lòng vì anh.
Sau khi xem xong tất cả những
tin tức có liên quan, Centrum cũng có thể cảm thận được tâm trạng của Tống Kỳ khi xem những tin tức này.
Yêu một người, không phải chiếm đoạt tất cả mọi thứ của anh ấy, mà chính là biết rõ khi anh ấy đã yêu một người khác, nhưng khi anh ấy đau lòng, bạn vẫn không nhịn được đau lòng theo anh ấy.
Centrum chính là dạng người như vậy.
Chậm chạp đem những quyển tạp chí này sắp xếp, sau đó đặt
về chỗ cũ.
Cô càng thêm kiên định vào quyết tâm của mình, bất kể như thế nào, cô đều phải mang A Tống trở về.
Mang anh ấy về nơi thuộc về mình.
Trong văn phòng công ty, Tống Kỳ cũng không biết như thế nào, tâm trạng cả ngày đều không đặt trong công việc.
Chính vào lúc này, Mike liền
bước vào: “Tống tổng, đây là tập văn kiện cần anh kí tên!”
Nhìn tập văn kiện trước mặt, Tống Kỳ gật đầu, Mike vừa muốn bước đi, lúc này Tống Kỳ đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, những ngày gần đây có tin tức gì hay không?”
Nhắc đến chuyện này, Mike ngây người ngay tại chỗ, anh tất nhiên biết Tống Kỳ muốn hỏi điều gì, nhưng mà…
Ánh mắt liếc nhìn về phía Tống Kỳ, có vài phần bị làm khó.
Nhìn dáng vẻ không lên tiếng của Mike, Tống Kỳ liền biết rằng nhất định đã có chuyện xảy ra: “Nói!” anh nghiêm giọng nói.
Mike suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng: “Mục lão thái thái trong bệnh viện đã tỉnh lại, hơn nữa bà ấy cũng đã xuất viện, những ngày gần đây Hạ tiểu thư đều ở lại Mục gia, tôi cho rằng rất nhanh chuyện tốt cũng sẽ gần kề.”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Tống Kỳ càng thêm trầm trọng.
Im lặng rất lâu sau đó lên tiếng:
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Không lâu trước đây!”
“Tại sao không nói cho tôi biết?”
Mike nhíu mày nói: “Tống tổng, anh cùng Hạ tiểu thư đã là chuyện không thể nào rồi, tại sao anh vẫn không…” lời này của Mike vẫn chưa nói dứt lời, liền bị một ánh mắt Tống Kỳ liếc qua, sau đó, những lời muốn nói của Mike cứ như vậy bị nuốt vào.
“Anh ra ngoài trước đi!” Tống Kỳ nói.
Mike đứng im, bất lực nhìn Tống Kỳ, sau đó vẫn quyết định bước ra ngoài.
Khi Mike vừa bước ra ngoài, tầm mắt Tống Kỳ liền nhìn về phía khung hình trên bàn, nụ cười trong tấm hình khiến anh chìm đắm không cách nào thoát ra được.
“Có phải giống như những gì Mike nói hay không, anh thật sự nên buông tay em rồi…” Anh chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút nặng trĩu.
Nhưng khi vừa suy nghĩ đến điều
này, trái tim anh nhịn không được đau lòng.
Đã lâu như vậy, anh yêu cô, yêu đến mất đi bản thân, yêu đến không còn gì giữ lại, càng yêu đến mức trong tim như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt.
Anh cũng rất muốn quên đi cô, tiêu sái buông bỏ, nhưng, lãng quên là một chuyện vô cùng đau khổ, từ trước đã như vậy, hiện tại cũng không khác, có điều đau khổ trước đây cũng vì không cách nào nhớ được, còn hiện tại vì anh không có cách nào lãng quên được.
Cũng vì Hạ Tử Hy sớm đã ăn sâu bén rễ trong trái tim anh.
Nhưng mà hiện tại, hai người bọn họ so với người dưng còn xa lạ hơn.
Đây chính là điều mà anh sợ xảy ra nhất.
Chỉ cần nghĩ đến ngày xảy ra chuyện đó, kể từ đó về sau, cô liền không liên lạc với anh, tiếng chuông điện thoại thuộc về cô, đã không còn vang lên.
Nhìn điện thoại trong tay, không ngừng nhìn số điện thoại trên
màn hình điện thoại, vô cùng xúc động muốn gọi cho cô, nhưng cuối cùng vẫn không có phần dũng khí đó.
Tâm phiền ý loạn, anh liền thu lại điện thoại, sau đó không suy nghĩ tiếp.
Đứng dậy, bước đến trước tủ kính, tự rót cho mình một ly Whiskey, nâng lên nhấp một ngụm lớn, chỉ cảm thấy một cảm giác cay nóng, như vậy mới có thể tạm thời quên đi tên của một người.
Đêm khuya.
Sau khi Tống Kỳ quay trở về, Centrum lúc này vẫn đang ngồi trong phòng khách chờ anh.
Khi vừa bước vào cửa, Centrum liền đứng lên: “A Kỳ, anh đã quay trở lại rồi?” cô bước lên đón anh, giống như một cô vợ nhỏ vẫn luôn chờ đợi người chồng của mình.
Tống Kỳ ngước mắt nhìn cô, cũng không nói bất kỳ điều gì.
Centrum ngược lại nhướng mày: “Anh uống rượu sao?”