Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 707




Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter.vn


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


“Em làm sao biết được?” Tống Kỳ đột nhiệt quay người, ánh mắt lạnh lẽo liếc về phía cô: “Nếu không thử, làm sao biết được?”
Centrum giật mình, người luôn lịch thiệp như anh như thế nào cũng không cách nào tưởng tượng được anh sẽ bộc lộ ra ánh mắt như vậy.
Có điều, khi nhìn Tống Kỳ, cô cũng không hoàn toàn có ý từ bỏ: “Vậy em thì sao?” cô hỏi.
Nhắc đến điều này, Tống Kỳ
sửng sốt.
“Hai người chúng ta từ nhỏ đã được đính ước với nhau, nhiều năm như vậy đã trôi qua, vậy em nên làm như thế nào đây?” Centrum đau lòng hỏi anh.
Hai người được đính hôn từ trong bụng mẹ, từ khi hiểu chuyện đến hiện tại, cô vẫn luôn thích Tống Kỳ, từ trước đến nay chưa từng can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của anh, ngược lại, bất kể anh làm gì, cô đều ủng hộ…cô vốn dĩ cho rằng, chỉ cần làm như vậy, Tống Kỳ sẽ có một ngày yêu cô, nhưng như thế nào cũng
không nghĩ rằng sẽ có một Hạ Tử Hy xuất hiện, thay đổi tất cả mọi thứ…
Cô rất đau lòng, nhưng từ trước đến nay đều không can thiệp đến anh, nhưng hiện tại, rõ ràng anh đã biết hai người là không có khả năng, nhưng Tống Kỳ vẫn cứ muốn đâm đầu vào.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Tống Kỳ mới trờ nên ôn hoà hơn phần nào, quả thật, nhiều năm như vậy, tình cảm Centrum dành cho anh là thứ tình cảm gì, anh rất rõ ràng, chỉ là…
Xoay đầu lại, ánh mắt vô cùng hối lỗi nhìn cô: “Centrum, trong trái tim anh, anh từ đầu đến cuối chỉ xem em như em gái…”
“Nhưng em chính là vị hôn thê được đính ước cùa anh!”
Centrum nhìn anh chỉnh lời lại. “Bất kể anh cho rằng như thế nào, hai người chúng ta cuối cùng vẫn sẽ kết hôn, em biết rằng tình cảm không thể miễn cưỡng được, nhưng em có thể đợL.A Kỳ, đừng tiếp tục sai lầm nữa, cùng em trờ về đi, em đảm bảo chúng ta sẽ hạnh phúc vui vẻ như trước đây…” Centrum mỉm cười nhìn anh, cố gắng dùng hồi
ức để níu kéo.
“Centrum, như vậy không công bằng đối với em, trong trái tim anh, ngoại trừ cô ấy, không thể chứa được bất kỳ ai…” từng câu từng chữ của Tống Kỳ, mặc dù vô ý, nhưng mỗi một chữ đều giống như một con dao găm đâm vào trái tim cô.
Centrum nhìn Tống Kỳ, mặc dù trong tim vô cùng khó chịu, nhưng cô vẫn mỉm cười.
Chuyện này cô không phải đã sớm biết rồi hay sao?
Cho nên cô không cần phải đau lòng,
Bất kể như thế nào, Tống Kỳ cuối cùng vẫn sẽ trở về bên cạnh cô.
“Anh có thể không yêu em, nhưng anh vẫn phải cùng em trở về, đây là trách nhiệm của hai người chúng ta!” Centrum nói.
Tống Kỳ quay đầu lại nhìn cô: “Anh sẽ không trở về, ngày mai anh sẽ giúp em đặt vé máy bay, em nên trờ về đi!”
“Nếu như anh không trở về, vậy thì em cũng không trở về!”
Centrum lên tiếng.
Tống Kỳ nhíu mày nhìn cô, vừa chuẩn bị lên tiếng thì Centrum đã lên tiếng trước anh: “Trừ phi anh cùng em quay trờ về, nếu không, em cũng sẽ không trở về!”
“Nếu như để người khác biết được thân phận của em, em ở nơi này sẽ gặp nguy hiểm!” Tống Kỳ lên tiếng.
“Em không sợ, nếu như anh thật sự lo lắng cho em vậy thì cùng em quay về!” Centrum cố chấp nói, dù cho lần này cô đến nơi này, cô cũng không có ý định một
mình quay trở về, bất kể như thế nào, cô phải bắt Tống Kỳ cùng quay trở về với mình.
Tống Kỳ nhìn cô, chân mày không vui nhíu chặt, sau đó nhìn người phía sau: “Isla, ngày mai dẫn cô ấy trở về!”
Isla đứng một bên, nếu như đồi lại là trước đây, cô nhất định sẽ vâng lệnh, nhưng lần này…lsla cúi đầu.
Isla đứng một bên, nếu như đổi lại là trước đây, cô nhất định sẽ vâng lệnh, nhưng lần này…lsla cúi đầu.
Nhìn hai người bọn họ như vậy, Tống Kỳ nhíu chặt chân mày: “Trước mắt cứ nghỉ ngơi một đêm ở đây, ngày mai lập tức rời khỏi đây, nếu không anh sẽ đích thân gọi điện thoại cho ba em!” dứt lời, Tống Kỳ nghiêm khách nhìn hai người bọn họ, sau đó xoay người bước lên lầu.
Centrum đứng dưới lầu nhìn theo bóng lưng của Tống Kỳ, chân mày dịu dàng nhíu chặt.
Sau khi quay đầu lại nhìn Isla, Isla đứng im không lên tiếng, cô cũng không có gì để nói.
Ngày hôm sau.
Khi Tống Kỳ bước xuống lầu, Centrum đã đứng dưới lầu chờ anh.
“A Kỳ…” cô mỉm cười lên tiếng.
Tống Kỳ nhíu mày, liếc mắt nhìn cô, bước chân trầm ổn bước xuống, trực tiếp lên tiếng: “Khi nào em quay về?”
“Đêm qua em đã gọi điện thoại thông báo cho ba biết, ông ấy hứa rằng em có thể cùng anh trở về!” Centrum bước lên, lập tức mỉm cười nói.
Nghe đến đây, Tống Kỳ im lặng nhìn cô.
“Cho nên, em sẽ ở lại đây đợi anh cùng quay về!” Centrum vô cùng kiên định nói.
“Anh đã nói, anh không quay về!”
“Vậy thì anh ở nơi này đợi em!”