Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Nhìn theo phương hướng biến mất của Hạ Tử Hy, chân mày Centrum khẽ nhíu lại, đôi mắt sáng giống như có chút bối rối.
Hạ Tử Hy sau khi quay về chỗ ngồi, trong đầu không nhịn được suy nghĩ về dáng vẻ của Centrum.
Người con gái xinh đẹp tao nhã như vậy, hiện tại quả thật rất hiếm gặp.
Nhìn cô, Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Tử Hy nhìn anh mỉm cười: “Vừa rồi em gặp được một mỹ nữ!”
Mục Cảnh Thiên không nhịn được bật cười thành tiếng: “Hạ tiểu thư, em từ khi nào có thói quen này?”
Hạ Tử Hy cũng mỉm cười với anh: “Là một mỹ nữ xinh đẹp trang nhã, nét đẹp Đông Tây kết hợp đó!”
“Mỹ nữ có đẹp hơn nữa cũng
không bằng em trong mắt anh!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên cũng không quên vươn tay nắm cằm cô chọc ghẹo.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Thật sự ngồi trong lòng vẫn không loạn mới đúng là người quân tử thật sự!”
“Anh từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy bản thân là chính nhân quân tử!” Mục Cảnh Thiên trực tiếp thừa nhận.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Cũng đúng…”
Khuôn mặt Mục Cảnh Thiên có chút co giật, anh quyết định đêm nay nhất định phải trừng phạt cô một phen.
Sau khi dùng xong bữa tối, hai người liền trực tiếp quay trở về nhà.
Vừa vào đến cửa, Hạ Tử Hy sau khi thay đôi giày, liền trực tiếp bước vào phòng khách, nằm ngã xuống ghế sofa.
Cô gần đây không biết tại sao, đặc biệt dễ dàng cảm thấy mệt mỏi, chỉ là ra ngoài ăn một bữa cơm, cũng cảm thấy mệt mỏi vô
cùng, cũng không biết là do tinh thần hay cơ thể mệt mỏi.
Mục Cảnh Thiên cũng bước qua, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tử Hy, để cô được thoải mái nằm trên chân anh, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mái tóc của cô.
“Rất mệt sao?”
Hạ Tử Hy nhắm chặt mắt, vô cùng hưởng thụ giây phút yên tĩnh này: “Tạm ổn!”
“Vậy tức là không mệt!”
Hạ Tử Hy không trả lời, sau đó
giây kế tiếp, Mục Cảnh Thiên trực tiếp ngang ngược ôm lấy cô, Hạ Tử Hy cảm thấy cỏ chút ngột ngạt liền mờ trừng mắt: “Anh muốn làm gì?”
“Đã hứa là thưởng phạt phân minh, anh tất nhiên phải nhận phần thưởng của mình rồi!” Mục Cảnh Thiên bá đạo nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Vậy lỡ đâu thứ nhận được là sự trừng phạt thì sao?”
“Vậy thì tuyệt đối kháng nghị đến cùng!”
“Kháng nghị vô hiệu!”
“Vậy thì…đành bá vương ngạnh thượng cung vậy!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền bế Hạ Tử Hy bước vào phòng ngủ.
Đặt cô lên giường, sau đó không ngừng hôn xuống như vũ bão.
Đối với Mục Cảnh Thiên mà nói, tình cảm của anh vô cùng mãnh liệt, cho nên khi anh bộc lộ ra cũng vô cùng mãnh liệt.
Tại đây có hình ảnh
“Em có đồng ý gả cho anh không?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy thoáng sững người, sau đó mỉm cười: “Mục tiên sinh, không phải anh đã cầu hôn rồi sao?”
“Anh chỉ muốn xác định rằng em có phải nguyện ý gả cho anh hay không?”
“Em nguyện ý!”