Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Ánh mắt của em nói cho anh biết, em tin tưởng anh!” Mục Cảnh Thiên trực tiếp bước về phía Hạ Tử Hy, Hạ Tử Hy dùng một ngón tay ngăn cách khoảng cách giữa hai người bọn họ:
“Mục tiên sinh vẫn nên thay quần áo trước đã!”
“Em thay giúp anh!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Thật ngại quá, em rất bận, không thể ở bên anh được, tạm biệt!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền rời khỏi.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên đột nhiên vươn tay, sau đó ôm Hạ Tử Hy vào lòng, cúi xuống nhìn cô, khóe môi nhếch lên nụ cười: “Hạ tiểu thư, nếu như em đang ghen, vậy thì xin em hãy nghiêm túc một chút!”
“Ví dụ như?”
Giây kế tiếp, Mục Cảnh Thiên liền hôn xuống đôi môi cô.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Mục cảnh Thiên lúc này mới buông cô ra, nhìn khuôn mặt Hạ Tử Hy đỏ bừng, anh liền nở nụ cười vô cùng yêu nghiệt.
Hạ Tử Hy phẫn nộ trừng mắt nhìn anh: “Mục tiên sinh, đây chính là lời giải thích của anh?”
“Nếu như dáng vẻ ghen tuông của em càng mãnh liệt hơn, anh nghĩ rằng anh sẽ càng thích hơn!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Em cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ của anh khi ghen!”
Khuôn mặt Mục Cảnh Thiên có chút co giật: “Em dám!”
“Em có dám hay không, anh nên là người biết rõ nhất!”
Mục Cảnh Thiên phát hiện, anh quả thật không cách nào đối phó được với Hạ Tử Hy.
“Anh sẽ xử lý chuyện đó!”
“Ok! Em đợi tin tức của anh!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền mỉm cười rời khỏi.
Vốn dĩ cho rằng sau khi xảy ra chuyện lần trước, Lý Giai Giai sẽ học được cách bớt phóng túng, nhưng chỉ có thể nói, bọn họ đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Buổi chiều ngày thứ hai, Lý Giai Giai cầm lấy một tập văn kiện sau đó liền bước lên lầu.
Dựa theo lời người khác nói, cô ta không buông tha bất kỳ cơ hội bước lên lầu nào.
Khi cô vừa rời khỏi, Khả Khả có chút không nhịn được: “Chuyện này có phải hay không có chút rõ rệt!”
Nhưng mà, trong văn phòng lúc này không hề có bất kỳ ai lên tiếng, Lý Giai Giai đã bước lên lầu, căn bản không cách nào nghe được.
Hạ Tử Hy ngồi tại bàn làm việc của mình, nhìn theo bóng lưng của Lý Giai Giai, chỉ liếc mắt nhìn lên, sau đó xem như không thấy bất cứ điều gì.
Trong văn phòng, Lý Giai Giai cầm lấy tập văn kiện đi đến trước mặt Mục Cảnh Thiên.
“Mục tổng, đây là tập văn kiện cần anh ký tên phê duyệt!” Lý Giai Giai lên tiếng, tập văn kiện đặt sang một bên, sau đó cô lùi về sau một bước, đứng thẳng người trước bàn làm việc.
Mục Cảnh Thiên lúc này đang
phê duyệt hồ sơ, nhìn thấy tập hồ sơ trước mặt, chân mày khẽ nhíu chặt.
Anh ngước mắt nhìn người trước mặt, Lý Giai Giai đứng một bên nhẹ nhàng mỉm cười.
“Những công việc này đã có thư ký làm rồi!” lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn cô trầm giọng nói, biểu cảm khi nhìn Lý Giai Giai đặc biệt bình tĩnh.
Lý Giai Giai thoáng sững người, nụ cười có chút lúng túng: “Nhưng mà…những văn kiện này đều là hồ sơ của phòng thiết
kế…”
“Những tài liệu này nên do trợ lý giao cho thư ký, sau đó trình lên cho tôi, Lý tiểu thư, có những chuyện cô không cần phải đích thân làm!” Mục Cảnh Thiên lên tiếng, giọng nói có chút lạnh nhạt
“Tôi…” Lý Giai Giai sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ đến Mục Cảnh Thiên lại nói những lời này.
“Tôi biết rồi!” cô có chút ngượng ngùng lên tiếng.
“Nếu như không còn bất kỳ chuyện nào khác, vậy thì tôi ra
ngoài trước!” dứt lời, Lý Giai Giai liền xoay người muốn rời khỏi.