Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 701




Đọc truyện hay:


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Lý Giai Giai luôn luôn vì một sô
chuyện gì đó đến văn phòng của Mục Cảnh Thiên, mặc dù tất cả đều vì công việc, nhưng hành động như vậy, khó tránh dẫn đến vô số nghị luận.
Đến Khả Khả cũng không cách nào nhìn tiếp được, thời gian ăn trưa không nhịn được oán giận vài câu: “Lý Giai Giai kia cũng thật sự quá “công việc” rồi, chỉ cần có cơ hội liền nhất định phải đi lên lầu!”
Hạ Tử Hy ăn cơm, mỉm cười, cũng không nói quá nhiều.
“Em còn cười, em vân còn ăn
cơm được, nếu như chị là em, sớm đã không cách nào nhẫn nhịn được rồi, em không sợ cô ta cướp đi Mục tổng sao!” Khả Khả nhịn không được nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Vậy chị nói xem, em nên làm như thế nào? Trực tiếp bước đến tát thẳng mặt cô ta, cảnh cáo cô ta không nên tích cực trong “công việc” như vậy? Hiện tại nói không chừng có không ít người đang chờ em bộc phát tức giận đây? Hơn nữa người ta cũng là vì công việc, em có thể nói gì bây giờ?”
“Không lẽ em không sợ Mục tổng
bị cô ta quyến rũ hay sao? Mặc dù nếu như chị là đàn ông, cũng sẽ thích em, không thích cô ta, nhưng đàn ông đối với phụ nữ, không chỉ nhìn vẽ bên ngoài, có đôi khi chỉ vì cô ta phụ nữ…” Khả Khả phân tích từng chi tiết một cho cô.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Nếu như thật sự như vậy, vậy thì em nên cảm thấy may mắn!”
“Hả?”
“Có thể nhìn rõ bản chất của Mục Cảnh Thiên, sớm ngày thoát khỏi bể khổ!”
Khả Khả: “…đã đến lúc này rồi mà em vẫn có tâm trạng nói đùa sao!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Cô ta hiện tại làm như vậy, em không có cách nào ngăn cản, nhưng trước mắt em ngược lại muốn xem thử sẽ xảy ra chuyện gì!” Hạ Tử Hy lên tiếng, đối vời cục diện hiện tại, cô vẫn giữ vững trạng thái quan sát.
Nhìn Hạ Tử Hy, Khả Khả nhíu chặt chân mày, cô nếu như có một nữa sự sáng suốt của Hạ Tử Hy thì tốt biết mấy.
Sau khi ăn cơm xong, vẫn chưa đến giờ làm việc, Hạ Tử Hy liền bước lên lầu.
Khi vừa bước đến cửa, liền nghe thấy từ bên trong vang lên một âm thanh.
Hạ Tử Hy nhíu mày, sau đó bước qua.
“Mục tổng, đây là thức uống tôi từ trên lầu mang cho anh đây!”
Liếc mắt nhìn vật kia, Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Cảm ơn! Nhưng
mà tôi không uông loại cafe này!”
“Hả? Không sao cả, vậy thì tôi vứt đi là được!”
“A, xin lỗi, xin lỗi Mục tổng, tôi không cố ý đâu…”
Nghe thấy giọng nói vang lên từ bên trong, Hạ Tử Hy nhíu chặt chân mày sau đó đẩy cửa bước vào.
Lúc này, chỉ nhìn thấy Lý Giai Giai cầm lấy một tấm khăn giấy giúp lau người cho Mục Cảnh Thiên.
Nhìn thấy cảnh cửa đột nhiên mở ra, hai người bên trong đồng thời ngước mắt nhìn, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy có chút kinh ngạc.
“Tiểu Hy, em tại sao lại đến đây?” Mục Cảnh Thiên lên tiếng, trực tiếp tự mình rút lấy một tờ khăn giấy sau đó nhìn Lý Giai Giai:
“Tôi tự mình lau là được!”
Anh không hề gấp gáp chứng minh bất kỳ điều gì, chỉ là thuận theo tự nhiên làm những việc nên làm mà thôi.
Lý Giai Giai nhìn Hạ Tử Hy: “Hạ tiều thư…” đột nhiên nhớ điều gì
khác liền nói: “Tôi bất cẩn làm đổ ly cafe, cho nên vừa rồi…”
Lúc này Hạ Tử Hy bước vào bên trong, nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt: “Lý tiểu thư, không cần gấp gáp giải thích, tôi vốn dĩ không hiểu lầm gì cả, cô giải thích như vậy chỉ càng khiến mọi chuyện giống như đang giấu đầu lòi đuôi mà thôi!”
“Tôi…” Lý Giai Giai nhìn Hạ Tử Hy, cô phát hiện ra rằng Hạ Tử Hy mặc dù nhìn vô cùng vô hại, nhưng chỉ cần lên tiếng, một lời nói đúng trọng tâm khiến người ta không cách nào giải thích
được.
“Tôi đi ra ngoài trước đây!” Lý Giai Giai cũng không tiếp tục nói bất kỳ điều gì, liền xoay người rời khỏi.
Cho đến khi cô biến mất khỏi phòng làm việc, Hạ Tử Hy cũng không nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng về phía Mục Cảnh Thiên, cũng không phẫn nộ hay tức giận, chỉ im lặng nhìn anh.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên liền bước đến gần, nhìn Hạ Tử Hy: “Em yêu à, có cần anh giải thích hay không?”
“Anh nói xem?”