Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Ngay khi bọn họ đang trò chuyện, cánh cửa đột nhiên mở ra, sau đó Mục Cảnh Thiên liền xuất hiện ngoài cửa phòng bệnh.
Giây phút khi anh bước vào, Hạ Tử Hy đang đút thức ăn cho Mục lão thái thái.
Khung cảnh này, còn gì ấm áp bằng,
“Bà nội…” Mục Cảnh Thiên lập tức bước đến, nhìn Mục lão thái
thái: “Bà cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
“Vừa rồi bác sĩ đã đến kiểm tra rồi, không có bất kỳ vấn đề gì cả, điều dưỡng vài ngày là được, bà nội liền có thể xuất viện!” Hạ Tử Hy mĩm cười nói. Giây phút ấm áp này, tâm trạng không nhịn được cũng trở nên tốt hơn.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn Hạ Tử Hy, sau đó nhìn sang Mục lão thái thái: “Bà nếu có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói ra!”
“Tên tiểu tử thối này, vừa đến liền trù ẻo bà không khỏe!” Mục lão thái thái mở miệng cười trách mắng, mặc dù là lời trách mắng nhưng vẫn có thể nghe ra được sự yêu thương dành cho Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên cũng bật cười.
Ba người ở một bên cười nói, sau đó Mục Trăn cùng Mục phu nhân cũng đến.
Khi nhìn thấy Mục lão thái thái đã tỉnh lại, tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng.
Mục Gia gia phong đơn giản mộc mạc, cũng chính điều này khiến cho Hạ Tử Hy vô cùng hâm mộ, cũng vô cùng tôn trọng đối với người nhà bọn họ.
Mặc dù Mục Cảnh Thiên trước đây có chút khốn nạn, nhưng vẫn có thể nhận ra được, anh là một người rất coi trọng gia đình.
Hạ Tử Hy nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ.
“Các người đó, từng người các người, đều không bằng Tiểu Hy cùa bà, bà bình thường đều có thể nghe thấy giọng con bé càm
ràm ở bên tai!” Mục lão thái thái nói, không nghi ngờ gì chính là đem toàn bộ công lao đưa hết lên người Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Đây là việc cháu nên làm mà thôi!”
“Nên làm?” nghe đến đây, Mục lão thái thái nhìn thấy hai người bọn họ đứng bên nhau, ánh mắt ánh lên sự nghi ngờ.
Lúc này Mục Cảnh Thiên bước đến, ôm Hạ Tử Hy vào người: “Đúng vậy, cũng vì cô ấy sắp trở thành cháu dâu của bà rồi!”
Mục lão thái thái chớp mắt nhìn, nhìn chiếc nhẫn trên tay Hạ Tử Hy sau đó hỏi lại: “Thật sao?”
Hạ Tử Hy không phủ nhận, chỉ gật đầu.
“Tiểu tử thối, được lắm, cháu quả nhiên không khiến bà nội thất vọng!” Đường lão thải thái kích động không thôi.
Mục Cảnh Thiên cũng nhìn Hạ Tử Hy, ánh mắt sáng lấp lánh, sự cảm kích đối với cô vượt qua muôn ngàn lời nói.
Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên cùng
Hạ Tử Hy đứng bên cạnh nhau, khóe môi Mục Trăn cùng Mục phu nhân cũng nhếch lên một nụ cười yên tâm.
“Đúng rồi, mẹ như thế nào lại xảy ra chuyện bên cạnh thang máy chứ?” Lúc này, Mục Trăn đột nhiên hỏi.
Nhắc đến chuyện này, trong không khí nhất thời đông cứng.
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên mặc dù đã biết rõ sự thật, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn về phía Mục lão thái thái, cũng đang cầu rõ sự thật
xem những lời Lý Giai Giai nói có phải là sự thật hay không!
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Mục lão thái thái lập tức thay đổi.
“Nếu như mẹ đã tỉnh lại, vậy thì chuyện này, mẹ nhất định sẽ khiến cho nó kết thúc!”
Sau khi cả hai rời khỏi bệnh viện, lúc này trời cũng đã tối.
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên ngồi trong xe, mặc dù không nói bất kỳ lời nào, nhưng vẫn có thể
cảm nhận được, hai ngườỉ đều vô cùng vui vẻ.
Nắm chặt bàn tay nhau, từ đó đến nay chưa từng buông tay.
Cho đến tận khi về đến nha, hai người cũng không hề nói với nhau câu nào, cho đến khi bước vào phòng ngủ.
Hạ Tử Hy lên tiếng: “Có muốn uống chút rượu vang không? Em đi rót!” vừa nói, khi vừa chuẩn bị bước đi, lúc này Mục Cảnh Thiên đột nhiên kéo tay cô lại, sau đó đè chặt cô lên tường.
Hạ Tử Hy ngây người, nhìn khuôn mặt điển trai được phóng lớn trước mặt: “Có chuyện gì sao?”
“Cảm ơn em!” anh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt khi ngước nhìn vừa sâu xa vừa thâm tình.
Khóe môi Hạ Tử Hy nhếch lên: “Cảm ơn vì chuyện gì?”
“Anh biết rằng, khoảng thời gian bà nội hôn mê, em đều thường đến thăm bà, cảm ơn em đã chứng kiến việc bà tình lại, anh biết rằng những chuyện này em đều vì anh, cho nên cảm ơn em!”
Mục Cảnh Thiên căn bản không muốn nói những điều này, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được.
Nhìn dáng vẻ lúc này cùa Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy biết rằng, việc Mục lão thái thái tỉnh lại thật sự đã giúp cho anh ấy giải tỏa không ít việc.
Có thể nhận ra được, Mục Cảnh Thiên chính là một người vô cùng coi trọng gia đình.
Hạ Tử Hy nhìn anh mỉm cười: “Mục tổng, anh từ khi nào biến trở thành người dễ xúc động như vậy?”
“Anh thật sự nghiêm túc, phải may mắn đến cỡ nào khiến cho anh quen biết được em!” Mục Cảnh Thiên thâm tình nói.
Lúc này, Hạ Tử Hy vươn tay, ôm lấy cánh tay của Mục Cảnh Thiên, nhìn anh, dịu dàng khẽ chớp hàng mi dài cong vút: “Giữa hai chúng ta, không cần nói cảm ơn, không cần phân biệt anh và em, chỉ hi vọng, vào đúng thời điểm, hai người chúng ta có thể trân trọng nhau, nắm tay đến già!”
Những lời này của cô vô cùng bình thường, nhưng từng chữ lại
đánh vào tận sâu trong tim anh.
Nhìn cô, Mục Cảnh Thiên lại có chút không kiềm chế được, liền nghiêng người hôn xuống đôi môi của cô.
Có lẽ, chỉ có một câu nói mới có thể đủ sức diễn tả tinh yêu Mục Cảnh Thiên dành cho người phụ nữ này.
Chỉ muốn dùng nụ hôn của anh đánh dấu lên từng tấc da thịt của
CÔ.
Nhớ răng có một câu nói trong bức thư Napoleon gửi đến
Josephine: Ta mong mỏi ôm chặt nàng trong vòng tay này, để gửi đến nàng ngàn chiếc hôn, nồng cháy mãnh liệt như ánh mặt trời nơi xích đạo xa xôi.
Không đến vài ngày sau, Mục lão thái thái cũng đã xuất viện.
Hiện tại bà cũng không gấp gáp xử lý chuyện của Lăng Tiêu Vân, cũng vì biết rằng cô ta hiện tại vẫn còn việc khác vướng thân, Mục lão thái thái cũng không gấp gáp, nhưng không ai có thể ngờ đến rằng, vào ngày Hạ Tử Hy
cùng Mục Cảnh Thiên ờ Mục Gia chuẩn bị chúc mừng Mục lão thái thái xuất viện, chính vào thời điểm này, thì có cảnh sát tìm đến tận cửa.
“Xin chào, xin hỏi anh chính là Mục tiên sinh?”
Mục Cảnh Thiên gật đầu.