Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Tiêu Lạc?” người đàn ông lẩm bẩm ra tiếng, nhưng cũng vì đang thở gấp nên Hạ Tử Hy hoàn toàn không nghe rõ ông ta đang nói gì.
“Uống thuốc này nhất định sẽ không vấn đề gì cả!” Hạ Tử Hy tiếp tục lên tiếng, nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt cương nghị, mặc dù có vài nếp nhăn, nhưng cũng không khó để nhận ra, người đàn ông này khi còn trẻ, tuyệt đối không kém sắc.
Người đàn ông trước mặt buông bỏ sự phòng bị, trực tiếp uống viên thuốc kia.
Sau khi uống thuốc, đợi thêm một lát nữa liền cảm thấy tốt hơn.
Cũng không biết có phải vì tác dụng của việc uống thuốc hay
không, khi nhìn thấy người con gái trước mặt, chân mày ông liền nhíu chặt.
Sau đó lên tiếng: “Cảm ơn cô!”
Nhìn ông ta hiện tại không còn bất kỳ vấn đề gì, Hạ Tử Hy mỉm cười trả lời: “Tiện tay giúp đỡ mà thôi, không cần khách sáo, nếu như ông đã không còn chuyện gì vậy thì tôi đi trước đây!” vừa nói, cô liền muốn rời khỏi.
“Đợi đã!” lúc này, ông ta đột nhiên lên tiếng ngăn cản.
Hạ Tử Hy xoay người nhìn ông,
ánh mắt bình tĩnh: “Còn có chuyện gì khác hay sao?”
“Cô tên là gì?” ông ta đột nhiên hỏi, khuôn mặt cương nghị có vài phần dịu dàng.
Hạ Tử Hy mỉm cười, cũng không hề có ý che dấu, trả lời ông ta: “Hạ Tử Hy!”
Người đàn ông cũng mỉm cười: “Cảm ơn cô đã cứu tôi!”
Hạ Tử Hy cũng không tiếp tục lên tiếng, mỉm cười trực tiếp quay về xe của mình.
Nhìn thấy cô gái ấy bước lên chiếc xe Aston Martin, chân mày người đàn ông càng nhíu chặt.
Chiếc xe Aston Martin tại thành phố A này không có được mấy chiếc, nhưng cô gái kia lại có thể lái được chiếc xe như vậy.
Chân mày càng thêm nhíu chặt.
Nhìn chiếc xe vừa rời đi, lúc này từ xa cỏ vài chiếc xe cũng chạy đến, dừng lại tại một khoảng cách không xa, lúc này mới dám dừng lại, người trên xe đẩy cửa xe bước xuống, căng thẳng hướng về phía người đàn ông
kia.
“Anh Vinh!”
“Anh Vinh!”
Vài người đồng loạt kêu lên một tiếng, người dẫn đầu, A Hoa nhìn người đàn ông kia: “Anh Vinh, anh cảm thấy thế nào rồi?” khi nhận được điện thoại, ông ta liền ngay lập tức xuất phát đến đây.
Hoa Vinh đứng lên, chân mày nhíu chặt, nhưng lại vô cùng có khí thế: “Không có vấn đề gì cả!”
“Xin lỗi anh Vinh, là chúng em
đến muộn rồi!” những người kia lập tức cúi đầu nhận lỗi.
Ánh mắt của người đàn ông kia vẫn nhìn theo phương hướng đã biến mất của chiếc xe, đợi đến khi ông ta khôi phục tinh thần liền nói: “Lên xe, quay về!”
Sau đó, ông ta bước lên phía trước, vài một người đi theo phía sau.
Sau khi lên xe, anh Vinh liền đem thuốc cùng nước giao cho người bên cạnh.
“Anh Vinh, đây là…”
“Giúp tôi điều tra một người!” người đàn ông nghiêm giọng nói.
“Người nào?” A Hoa, hộ vệ bên cạnh của anh Vinh lên tiếng.
“Hạ Tử Hy!”
A Hoa nhíu chặt chân mày: “Anh Vinh, thành phố A biển người mênh mông, nói ít thì cũng phải có đến hơn mười ngàn người, phải bắt đầu điều tra từ đâu?”
“Aston Martin, biển số xe 8888!” Hoa Vinh trả lời.
A Hoa lập tức gật đầu: “Được, tôi
biết rồi!