Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Sau đó giống như có gì đang suy ngẫm liền nói: “Đầu gõ, không nghĩ đến hình thể của anh lại tốt như vậy…”
“Phụt!”
Đô Đô lúc này mới ý thức được mình đang nói điều gì, vội vàng rút ra một tờ khăn giấy nói:
“Đừng kích động, tôi chỉ bình luận khách quan một chút mà thôi!”
A Thuật:
Khoảng cách gần như vậy, ngước mắt nhìn cô, tròng mắt có chút đỏ, nhìn giống như cô vừa mới khóc.
Tin tức những ngày gần đây anh cũng đã nhìn thấy…e rằng cũng vì Hạ Tử Dục.
Anh cũng không nói thêm bất kỳ điều gì, gật đầu: “Tôi đi rót ly nước!”
“Ngồi đi, đừng cử động, để tôi đi rót nước!” vừa nói liền đứng dậy đi rót nước.
A Thuật ngồi bất động, nhìn theo bóng lưng cùa Đô Đô, đôi mắt vốn dĩ thâm sâu giờ phút này lại nói không nên lời sự phức tạp ẩn bên trong.
Mục Cảnh Thiên ngồi bên trong phòng làm việc, hai chân bắt chéo, đang nghe điện thoại.
“Như thế này, chuyện này kết thúc tốt đẹp, cậu dự định sẽ cảm
ơn mình như thế nào?” Huống Thiên Hựu bên kia đầu dây châm chọc nói.
“Cậu muốn mình cảm ơn như thế nào?”
“Làm chút chuyện thiết thực là được!”
“Để cho trang báo của cậu nhận được một tin tức có sức ảnh hưởng như thế này, cậu không phải nên cảm ơn mình sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại.
“Hừ, Cảnh Thiên, cậu nói như vậy chính là vong ơn bội nghĩa,
qua cầu rút ván sao? Nếu như không có mình, cậu cho rằng chuyện của Hạ Tử Dục có thể có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy hay sao? Mình đã bỏ ra không biết bao nhiêu là tiền bạc để giúp đỡ cậu đấy!” Huống Thiên Hựu nói.
Nghe đến đây, khoé môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên: “Xem ra mình không cảm ơn không được!”
“Đây là chuyện tất nhiên!”
“Vậy cậu muốn như thế nào?”
“Vậy phải xem cậu muốn thể hiện như thế nào?” Huống Thiên Hựu mỉm cười lên tiếng.
Mục Cảnh Thiên suy nghĩ một lát: “Ok, tối nay gọi thêm Ân cùng Thiệu Thần, tối nay gặp nhau tại địa điểm cũ!”
“Được, đợi cậu!”
Chỉ một cuộc đối thoại đơn giản, sau đó liền ngắt điện thoại.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên cầm điện thoại trong tay gửi đi một tin nhắn.
Vừa gửi đi tin nhắn, lúc này cánh cửa bên ngoài đột nhiên bị đẩy ra, A Kiệt xuất hiện trước cửa phòng: “Mục tồng, xảy ra chuyện không hay rồi!”
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của A Kiệt, Mục Cảnh Thiên chân mày nhíu lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Lăng Tiêu Thiên vì chuyện thu mua công ty, ngất xỉu nhập viện rồi…” A Kiệt nói.
Nghe đến đây, chân mày Mục Cảnh Thiên lập tức nhíu lại, sau đó nhìn A Kiệt: “Thật sự đã nhập
viện sao?”
“Nghe nói hiện tại đang ở bệnh viện!”
“Sắp xếp người đến tặng hoa!” Mục Cảnh Thiên nói.
A Kiệt chớp mắt nhìn anh: “Chỉ… chỉ có như vậy?”
“Nếu không thì sao?”
“Lăng Tiêu Thiên vì chuyện này mà nhập viện, những lời đánh giá khó nghe bên ngoài với công ty của chúng ta nhiều vô số kể!” A Kiệt nói.
Mục Cảnh Thiên nhếch môi nói: “Cho nên mới bảo cậu tặng hoa sang, còn có, đây là việc của phòng quan hệ công chúng!”
A Kiệt đứng im, nhất thời như đã hiểu ra điều gì: “Tôi đã hiểu rồi!”
Mục Cảnh Thiên mỉm cười, cầm lấy chìa khoá bước ra ngoài: “Tôi vẫn còn có chuyện, đi trước đây!”
Vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền trực tiếp bước ra ngoài.