Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Hạ Tử Hy chân mày nhíu chặt, cô không nghe sai chứ?
“Đúng, chỉ cần cô giúp tôi việc này, tôi sẽ nói cho cô biết!” Hạ Bối Nhi nói.
“Xin lỗi, chuyện này e rằng tôi không có cách nào giúp cô được!” Hạ Tử Hy trực tiếp từ chối.
Hạ Bối Nhi chân mày nhíu chặt: “Không lẽ cô không muốn biết hay sao?”
“Mặc dù tôi không biết cô tại sao phải gả cho anh trai của tôi, nhưng tôi dám khẳng định một điều, cô tuyệt đối không yêu anh ấy, hôn nhân là chuyện của cả hai người, anh trai tôi tất nhiên có quyền tự do lựa chọn, tôi sẽ không can thiệp, hơn nữa, cũng không can thiệp được!” Hạ Tử Hy
nhìn cô nhấn mạnh từng chữ.
Nghe lời này của Hạ Bối Nhi, cô đột nhiên cảm thấy không biết những gì Bối Nhi muốn nói hôm qua thật ra cũng rất tốt.
“Chỉ cần một câu nói của cô, anh ấy tuyệt đối sẽ lấy tôi!” Hạ Bối Nhi lên tiếng.
“Tại sao?”
“Cũng vì anh ấy thích cô…”
Câu nói này khiến cho cả căn phòng trở nên im lặng trong vài phút.
Hạ Tử Hy vô cùng kin ngạc, nhưng cũng là người bình tĩnh nhất.
“Mặc dù quan hệ giữa tôi cùng anh trai vô cùng tốt đẹp, nhưng tôi cũng không đủ sức ảnh hưởng đến anh ấy, hay can dự vào hôn nhân của anh ấy!” Hạ Tử Hy nói.
Bối Nhi cũng không nghĩ đến bản thân vậy lại chột dạ nói ra, có điều nếu như đã nói ra, vậy thì cũng không có gì đáng che dấu.
“Cô biết rằng ý của tôi không phải là có ý này!” Hạ Bối Nhi lên tiếng.
Hạ Tử Hy nhíu mày, mím môi nhìn Hạ Bối Nhi.
Cô ngược lại mỉm cười lên tiếng: “Không lẽ cô không cảm thấy kỳ lạ tại sao tôi lại biết cô ờ nơi này sao? Chính vào đêm hôm đó, anh ta uống rượu say khướt trong quán Bar, chạy xe đến dưới lầu nhà cô, ngây ngốc hơn cả hai tiếng đồng hồ, vẫn luôn gọi tên cô…” Bối Nhi nói.
“Lúc đó tôi còn cho rằng anh ấy đã thất tình, nhưng tôi không nghĩ rằng người anh ấy thích vậy mà lại là…” vừa nói, cô liền xoay đầu quay lại nhìn Hạ Tử Hy, ý tư
trong mắt đã biểu hiện rất rõ ràng.
“Lúc đó tôi còn cho rằng anh ấy đã thất tình, nhưng tôi không nghĩ rằng người anh ấy thích vậy mà lại là…” vừa nói, cô liền xoay đầu quay lại nhìn Hạ Tử Hy, ý tư trong mắt đã biểu hiện rất rõ ràng.
Từ nhỏ Hạ Tử Dục đã đối xử rất tốt với cô.
Bất kể ăn uống hay chơi đùa, bất kỳ phương diện nào, từ trước đến nay chưa từng để cô chịu uỷ khuất, dù cho cô gây chuyện thì cũng sẽ có Hạ Tử Dục thay cô gánh tội.
Điều quan trọng nhất chính là dù cho biết cô không phải em gái ruột, nhưng vẫn đối xử rất tốt với
CÔ.
Hạ Tử Hy ngước nhìn Bối Nhi: “Tôi nghĩ rằng cô đã hiểu lầm rồi, tôi cùng anh trai của mình, từ nhỏ quan hệ đã rất tốt, nhưng không giống như những gì cô nói!”
Hạ Tử Hy vừa dứt lời, Bối Nhi liền bật cười: “Hạ tiều thư, có hiểu lầm hay không, tôi nghĩ cô có lẽ hiểu rõ nhất, đối với chuyện này, cô không thể không có cảm giác, trừ phi cô đang giả vờ!”
Nếu như một người thích một người khác, cô nhất định có thể cảm nhận được, đặc biệt đối với loại người thông minh như Hạ Tử Hy.
Làm sao lại nhận ra được chứ!
Trừ phi…cô ta đang giả vờ.
Hạ Tử Hỵ im lặng nhìn Bối Nhi, ánh mắt hoàn toàn chắc chắn, lúc này, đôi mắt cô nhẹ nhàng híp lại: “Cảm giác như thế nào, tôi là người rõ ràng nhất, Hạ tiểu thư đúng không? Việc cô muốn gả cho anh trai của tôi, e rằng tôi không thể giúp đỡ được rồi!”
Nghe vậy, chân mày Bối Nhi hung hăng nhíu chặt: “Không lẽ cô không sợ rằng tin tức này khi được lan truyền ra ngoài, danh tiếng anh trai của cô sẽ bị tổn hại hay sao?”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Nếu như cô lấy điều này để uy hiếp tôi, vậy thì tôi có thể nói cho biết một điều Hạ tiểu thư, cô có thể tận lực nói ra, chỉ cần cô có thể gánh chịu được hậu quả!”
Sắc mặt Hạ Bối Nhi lập tức thay đổi: “Cô đây là có ý gì?”
“Là ý gì tôi đã nói rất rõ ràng rồi,
cô không thích hợp với gia đình chúng tôi, càng không thích hợp với anh trai của tôi, gia đình chúng tôi sẽ không cho phép một người con gái tâm kế như vậy bước vào nhà!”
“Cô…”
“Tôi vẫn còn chuyện khác, đi trước đây!” dứt lời, Hạ Tử Hy mỉm cười với cô ta, sau đó xoay người rời khỏi.
Hạ Bối Nhi đứng bất động, nhìn theo bóng lưng của Hạ Tử Hy, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Nếu đã như vậy, vậy thì cứ thử xem…” Hạ Tử Hy cười lạnh.
Hạ Tử Hy bước ra khỏi nhà Hạ Bối Nhi, đầu óc hỗn loạn, trong đầu trong ngừng suy xét lại những gì Bối Nhi đang nói.
Nếu như nói, một chút cảm giác cũng không có, tất cả đều là giả.
Đây cũng chính là lý do tại sao Hạ Tử Hy sau khi từ nước ngoài trở về, không trực tiếp quay trở về Hạ gia.
Cũng vì cô cũng có thể cảm nhận được cảm giác Hạ Tử Dục dành
cho mình.
Nhưng cảm giác bị người khác nói ra thật sự rất thảm bại.