Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Trong lòng cậu suy nghĩ, chuyện này nếu như để Hạ tiểu thư biết được…vậy thì hậu quả khó mà tưởng tượng được?
Tổng giám đốc bị làm sao vậy? Như thế nào lạl đột nhiên lại điều tra chuyện liên quan đến Hạ tiểu thư chứ?
Mặc dù trong lòng có vô số sự suy diễn, nhưng cậu nào dám nói ra câu nào.
“Còn không ra ngoài làm việc?” Mục Cảnh Thiên nhíu mày, ánh mắt lanh lợi nhìn về phía A Kiệt.
A Kiệt khôi phục tinh thần: “Ngay lập tức, ngay lập tức!” vừa nói, liền nhanh chóng bước ra ngoài.
Mục Cảnh Thiên ngồi bên trong văn phòng, nhìn A Kiệt bước ra ngoài, ánh mắt dần trờ nên thâm trầm.
Tốt nhất không phải là việc như
anh tưởng tượng.
Mục Cảnh Thiên khi trở về có chút muộn, Hạ Tử Hy lúc này đã nằm nghỉ.
Anh liền cời quần áo, mò mẫm chui vào bên trong, sau đó ôm lấy Hạ Tử Hy, nhẹ nhàng hôn cô.
“Anh trở về rồi?” Hạ Tử Hy lên tiếng hỏi.
Nghe thấy giọng nói của cô, Mục Cảnh Thiên liền nhìn cô: “Em vẫn chưa ngủ sao?”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Đúng vậy!”
“Em đang nghĩ gì vậy?” Mục Cảnh Thiên thấp giọng hỏi, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Hạ Tử Hy nhìn anh, mỉm cười nói: “Không có gì cả, chỉ chút chuyện lặt vặt mà thôi!”
Mục Cảnh Thiên suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi cô: “Anh nghe A Khoa nói, hôm nay có người đến tìm em?”
Hạ Tử Hy cũng không phủ nhận, cũng vì cô cũng biết rằng A Khoa nhất định sẽ báo cáo mọi chuyện
lại với anh, cho nên, gật đầu thừa nhận.
“Có chuyện gì vậy? cần anh giúp đỡ em hay không?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Cũng không có vấn đề gì lớn cả, bản thân em có thể tự mình giải quyết!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Vậy thì tốt, bất kể như thế nào, cũng phải cẩn thận!”
Hạ Tử Hy gật đầu.
Thật ra, trong trái tim cô thoáng hiện lên chút do dự, liên quan đến thân thế của cô, cô từ trước đến nay chưa từng nhắc qua với Mục Cảnh Thiên.
Cỏ chút đắn đo có nên nói với anh ấy hay không.
Nhưng cô vẫn chưa kịp lên tiếng, lúc này, Mục Cảnh Thiên liền thâm nhập sâu vào cô.
“Tiểu Hy, em là của anh, là của anh…”
Ngày hôm sau.
Sau trải qua một đêm đắn đo, Hạ Tử Hy vẫn quyết định tìm đến người con gái kia để nói chuyện.
Tìm kiếm trong điện thoại, sau khi tìm được số điện thoại của cô gái kia liền gọi đi.
Hạ Bối Nhi không cách nào nghĩ ra được, Hạ Tử Hy vậy mà lại tự chủ động dâng lên tận cửa như vậy.
Có điều nếu đã như vậy, vậy thì cô cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi ra ngoài, bên cạnh vẫn có A Khoa bên cạnh, sau khi đến trước cửa nhà Hạ Bối Nhi, Hạ Tử Hy liền dặn anh ta ở bên ngoài chờ, bản thân một mình bước vào trong.
Trong nhà Hạ Bối Nhi cũng xem như sạch sẽ.
Hạ Bối Nhi mặc một bộ áo ngủ tơ lụa, trong tay cầm một ly rượu vang, chậm rãi dạo bước trong phòng.
“Như thế nào? Hôm nay như thế nào lại đến tim tôi? Cô muốn biết chuyện gì?” cô ngồi trên ghế
sofa, chậm rãi lên tiếng.
“Tôi đến đây vì chuyện gì, cô nhất định hiểu rõ!” Hạ Tử Hy nói.
Những lời cô ta vừa nói, chỉ nói được một nữa, đặc biệt khiến người khác cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Ánh mắt Hạ Bối Nhi càng trở nên tối sầm, nghĩ đến những lời cảnh cáo của Hạ Tử Dục, im lặng cả nữa ngày.
“Những lời cô nói hôm qua rốt cuộc có ý gì?” Hạ Tử Hy hỏi.
“Lời này có ý gì không lẽ Hạ tiểu thư thật sự không biết hay sao?” Hạ Bối Nhi hỏi ngược lại, đôi mắt nhìn thằng Hạ Tử Hy, giống như cô chắc chắn Hạ Tử Hy nhất định đã biết.
“Nếu như tôi đã biết, sẽ không đến đây hỏi cô!”
Hạ Bối Nhi mĩm cười, không lẽ thật sự do Hạ Tử Dục ẩn giấu quá tốt? Hay là…ánh mắt cô nhìn sang Hạ Tử Hy, cho nên cô ta đang ở nơi này giả ngốc với cô hay sao.
“Phải biết rằng không phải không
có thể, chính là tôi có một điều kiện!” Hạ Bối Nhìn nhìn cô lên tiếng.
“Điều kiện gì?”
“Rất đơn giản, tôi muốn gả cho Hạ Tử Dục!”
“Gả cho anh ấy?”