Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Cậu có biết ai làm A Thuật bị thương không?”
“Là do ai?”
“Lăng Tiêu Vân!”
Nghe đến cái tên này, Hạ Tử Hy lập tức ngây người.
“Hôm nay cô ta đến tìm A Thuật, bị mình mắng đến bỏ chạy!” Đô Đô nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Mắng rất thoải mái đúng không?”
“Rất thoải mái, đem những bất mãn những ngày này đều mắng cô ta!” Đô Đô nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Mình những ngày này đều không tìm A Thuật, đợi lát nữa đến thăm anh
ta vậy!”
“Được, vậy thì lát nữa chúng ta gặp nhau!”
“Được!”
Sau khi tan ca, Hạ Tử Hy liền trực tiếp đến nhà A Thuật.
vết thương của A Thuật, đã dưỡng thương được nhiều ngày, hiện tại có thể xuống giường đi lại rồi.
Hạ Tử Hy nhìn A Thuật: “Bất kể có khôi phục hay chưa, anh đều phải đến bệnh viện thay thuốc!” A Thuật gật đầu đồng ý.
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại im lặng của A Thuật, Hạ Tử Hy nhìn anh nói: “Anh có gì muốn nói với tôi sao?”
A Thuật nhìn cô, ngừng lại, sau đó lên tiếng: “Cảm ơn cô!”
Hạ Tử Hy dừng một chút liền bật cười ra tiếng: “Lần này tại sao lại cảm ơn tôi?”
“Cảm ơn cô đã hiến máu cho tôi!”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy liền quay đầu lại nhìn Đô Đô, Đô Đô lập tức lên tiếng: “Là do mình nói đó, mình chính là muốn nói cho anh ta biết, để anh ta không quay về bên cạnh người tiểu tiện nhân kia, để cho anh ta biết ai mới là người đối xử tốt với anh ta!”
Hạ Tử Hy thấu hiểu!
Cô quay đầu nhìn sang A Thuật nói: “Anh không cần cảm ơn tôi, chấp thủ chi lão mà thôi, nếu đổi thành người khác, tôi cũng sẽ làm như vậy thôi!”
“Cô đã cứu tôi hai lần, nếu như có gì cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ làm hết mình!” A Thuật nói.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Vậy cũng được, tôi thật sự có một chuyện muốn anh giúp đỡ!”
“Cái gì?”
“Chăm sóc tốt bản thân mình!”
Đôi mắt A Thuật có chút tối sẫm lại, nhìn sang cô, giống như mình đã nghe lầm.
“Tôi không có cách nào liên tục
đến thăm anh, Đô Đô cũng bận rộn với việc kinh doanh, cho nên anh nên chăm sóc tốt bản thân mình!” Hạ Tử Hy nhìn anh nói.
Cuối cùng, A Thuật gật đầu đồng
ý-
vốn dĩ cho rằng Hạ Tử Hy sẽ đưa ra yêu cầu gì, không nghĩ đến lại là chuyện này…
Không thể không thừa nhận, sự kiên cường của anh từng chút một liền sụp đổ.
Mục Cảnh Thiên sau khi hết bận rộn liền gọi điện thoại cho Hạ Tử Hy, cô lúc này đã quay về nhà, Mục Cảnh Thiên cũng trực tiếp quay về nhà.
Nhìn thấy Hạ Tử Hy lúc này đang đứng trên sân thượng, anh liền đặt chìa khóa xuống, cời áo khoác, sau đó trực tiếp bước lên sân thượng.
Nhìn bóng lưng ốm yếu của cô, Mục Cảnh Thiên liền vươn tay ôm lấy cô.
“Em đang suy nghĩ chuyện gì?”
Trong tay Hạ Tử Hy cầm theo một bình rượu vang, cảm nhận được độ ấm áp của anh, khóe môi nhếch lên nụ cười: “Không có gì cả!”
Mục Cảnh Thiên đặt cằm trên vai cô: “Hạ tiểu thư, em đang ghen sao?”
“Ghen gì cơ?”
“Tin đồn lan truyền trong công ty, anh cũng đâ nghe qua, em đừng nói với anh rằng em đang ghen!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy liền
xoay người ôm lấy Mục Cảnh Thiên.
“Em có ba vấn đề cần hỏi anh!”
Mục Cảnh Thiên nhướng mày nhìn cô: “Nói đi!”
“Em với cô ấy ai xinh đẹp?”
Vốn dĩ cho rằng là vấn đề nghiêm trọng đến đâu, không nghĩ đến lại là chuyện này, Mục Cảnh Thiên nhếch môi nhanh chóng trả lời: “Em!”
“Ai càng có sức quyến rũ hơn?”
“Em!”
“Ai có được trái tim anh?” “Em!”
“Vậy thì đúng rồi, em xuất sắc như vậy, có mắt nhìn tốt đều chọn em, em tại sao phải ghen chứ?” Hạ Tử Hy mỉm cười nói, trong nụ cười có nét tự tin.
Nói cả nửa ngày, cô hoàn toàn đang khen bản thân mình.
Có điều nếu đã như vậy, vậy thì như thế nào?
Những gì cô nói đều là sự thật.
Trong mắt Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy tất nhiên chính là tốt nhất
Nhìn khuôn mặt tự tin của cô, Mục Cảnh Thiên mỉm cười, ngước mắt nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự sủng ái.
“Hạ Tử Hy…”
“Hả?”