Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Cô không cần quan tâm đến tôi là ai, Lăng Tiêu Vân, cô cũng thật là tàn nhẫn, A Thuật vì cô cái gì cũng dám làm, còn cô thì sao? Hại anh ấy hết lần này đến lần khác không nói, còn hại anh ấy suýt chút nữa mất mạng, chuyện này cũng bỏ qua đi, hiện tại lạl đến tìm anh ấy, da mặt của cô cũng dày thật đấy, nếu như tôi là cô, tôi cũng cảm thấy xấu hổ!” Đô Đô nhìn Lăng Tiêu Vân đùng đùng mắng một tràng.
“Cô…” Lăng Tiêu Vân nhìn Đô
Đô, đột nhiên nhớ đến giống như đã từng gặp qua ờ đâu, đôi mắt xinh đẹp cô khép hờ, “Cô cùng một bọn với Hạ Tử Hy hay sao?”
Nghe câu nói này của cô, khóe môi Đô Đô nhếch lên, dương dương đắc ý: “Nhận ra rồi sao? Không sai, tôi chính là cùng một phe với Tiểu Hy!”
Sau khi mắng Lăng Tiêu Vân một trận, tâm trạng Đô Đô trờ nên tốt hơn.
Khi nghe đến chuyện này, khóe môi Lăng Tiêu Vân nhếch lên một nụ cười lạnh, lúc này cô ngước
mắt nhìn về phía A Thuật, lên tiếng chất vấn: “Cho nên anh hiện tại đang ờ bên người con gái này sao? Những lời từng nói với em lúc đầu, đều không tính nữa sao?”
A Thuật nhíu chặt chân mày, không nghĩ đến đây là lời từ một cô gái nhỏ có thể nói ra được.
“Lăng Tiêu Vân, cô đừng nghĩ đến việc lợi dụng A Thuật, tôi nói cho cô biết, chỉ cần còn sống một ngày, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép A Thuật bị cô lợi dụng!” Đô Đô nhìn Lăng Tiêu Vân, chính là cảm giác tuyên bố chủ quyền.
“Tôi hiện tại không muốn nói chuyện với cô!” Lăng Tiêu Vân nhìn Đô Đô lạnh nhạt lên tiếng, sau đó ngước mắt nhìn A Thuật: “Tôi hiện tại đang hỏi anh ta!”
“Hỏi anh ấy chính là hỏi tôi, hiện tại việc liên quan đến anh ấy, đều do tôi quyết định!” vừa nói, Đô Đô hất cằm, mặc dù cô không cao, nhưng tuyệt đối cũng không kém.
Nghe đến đây, ánh mắt A Thuật nhìn về phía bóng lưng của Đô Đô, trong lòng nói không nên lời sự ấm áp.
Lăng Tiêu Vân nhìn Đô Đơ, lại
ngước mắt nhìn A Thuật: “Đây chính là lời anh muốn nói với em đúng không?”
A Thuật:
Anh vẫn giữ im lặng.
“A Thuật nhà chúng tôi không thích nói chuyện, anh ấy im lặng chính là đại diện cho việc không đồng ý!” Đô Đô đắc ý lên tiếng.
Một câu A Thuật nhà chúng tôi khiến cho Lăng Tiêu Vân tức giận không thôi.
Nhìn sang A Thuật, Lăng Tiêu Vân nhấn mạnh từng chữ: “A Thuật, thì ra những lời anh nói trước đây đều có thể không tính!” vừa nói, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, xoay người rời khỏi.
Nhìn Lăng Tiêu Vân tức giận đến mức xanh tím cả khuôn mặt, Đô Đô vô cùng vui mừng, hôm nay quả thật khiến người khác vui vẻ.
Xoay đầu nhìn A Thuật: “Tôi nói cho anh biết, sau này không được để ý đến người phụ nữ đó, nếu không sớm hay muộn gì anh cũng sẽ bị cô ta hại chết!”
A Thuật vẫn luôn giữ im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn sang một hướng khác, sau đó liền gật đầu.
“Đến đây, ăn sáng thôi!” Đô Đô vui vẻ nói.
A Thuật vẫn không lên tiếng, sau đó ngồi xuống ngoan ngoãn ăn sáng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói.
Tin tức sáng nay.
Tập đoàn Vân Duệ thu mua cổ phiếu tập đoàn Lăng thị, Lăng thị
đối mặt với nguy cơ kinh tế.
Thông tin này vừa được truyền ra ngoài, thành phố A náo nhiệt không thôi, các loại tin tức không ngừng được truyền ra, ồn ào náo nhiệt bàn tán lý do tại sao Vân Duệ lại thu mua Lăng thị.
Trước đây hai tập đoàn đã từng có hợp tác, chớp mắt Vân Duệ liền tung tin thu mua Lăng thị, chuyện này làm sao không dẫn đến sự suy luận của mọi người được chứ?
Có điều Mục Cảnh Thiên từ trước đến nay không sợ tin đồn, chỉ
hận tin tức này quá nhỏ.
Hạ Tử Hy khi nhìn thấy tin tức này có chút sửng sốt.
Cũng vì cô từ trước đến nay chưa từng nghe Mục Cảnh Thiên nhắc đến chuyện này.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên từ trong phòng ngủ bước ra ngoài ăn sáng, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy đang đọc báo sáng, nghĩ rằng tin tức này cô nhất định đã thấy.
“Chuyện Vân Duệ thu mua Lăng thị, em như thế nào lại chưa từng nghe anh nói qua?” Hạ Tử Hy đặt
tờ báo xuống, tùy tiện nhìn sang Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Quyết định đột xuất!” Mục Cảnh Thiên vừa ăn vừa trò chuyện với cô, dù cho chỉ ăn bữa sáng đơn giản, nhưng anh ăn uống cũng vô cùng tao nhã.
Hạ Tử Hy ngước mắt, đôi mắt trong suốt nhìn anh: “Là vì em sao?”
Mục Cảnh Thiên nở nụ cười tà mị, ánh mắt nhìn Hạ Tử Hy vô cùng dịu dàng: “Muốn nghe lời thật lòng hay lời nói dối?”
“Nói dối!”
“Không phải!”
Hạ Tử Hy cũng bật cười: “Anh đã điều tra được chuyện gì rồi?” Hạ Tử Hy nhìn anh hỏi.
Mục Cảnh Thiên suy nghĩ một lát, sau đó nhìn sang Hạ Tử Hy, vươn tay nắm chặt lấy bàn tay cô: “Là do anh từ trước đến nay đều không đủ nhẫn tâm, cũng không quá tin tưởng cô ấy có thể làm ra loại chuyện như vậy, nhưng em cứ yên tâm từ nay về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy!” hiện tại đối với anh mà nói,
điều quan trọng nhất chính là sự an toàn của Hạ Tử Hy.
Không có gì quan trọng hơn thứ này.
Nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy gật đầu.
Mục Cảnh Thiên cũng mỉm cười với cô: ‘‘Được rồi, ăn sáng thôi!”
Hạ Tử Hy gật đầu, sau khi ăn sáng xong, hai người liền xuất phát đến công ty.
Trước mắt không nói đến tập đoàn Lãng thị quy mô bao lớn,
vận hành ra sao, nhưng tin tức này sau khi được truyền ra, khiến cho nội bộ tập đoàn Lăng thị hoảng hốt không thôi.
Những nhân vật cao tầng cũng không ngừng bàn luận.