Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Người đàn ông tốt trong lòng cô đột nhiên biến thành dạng người như thế này, cô làm sao có thể không đau lòng.
A Thuật nhìn dáng vẻ không mấy vui vẻ của cô, cũng không biết nên an ủi như thế nào, đơn giản không lên tiếng, chỉ tập trung ăn uống, nhưng vừa ăn vào một ngụm thức ăn, A Thuật lập tức sững người.
Đô Đô gần như phát giác ra được phản ứng của anh, liền khôi phục tinh thần, nhìn A Thuật: “Cỏ chuyện gì sao?”
A Thuật ngây người, sau đó lắc đầu: “Không có chuyện gì cả!”
Không có gì sao?
Nhưng nhìn biểu cảm của anh không đúng lắm.
“Không ngon sao?” Đô Đô nhìn những món ăn mình nấu, tất cả đều là những món bình thường mình vẫn hay làm, hơn nữa hương vị cũng không tệ.
“Không có, rất ngon!” A Thuật nói.
Đô Đô: “…”
Cô chính là một người phụ nữ có lòng hiếu kì cực kì mạnh, nhất định phải biết rõ mọi chuyện mới cam lòng.
Lúc này, cô hét lên một tiếng, từ trong nhà bếp lấy ra một đôi đũa, ngồi xuống chuẩn bị ăn.
A Thuật muốn ngăn cản, nhưng lại không biết ngăn cản như thế nào, cô đã gắp thức ăn nếm thử.
A Thuật im lặng ăn, chờ đợi kết quả.
Kết quả, sau khi nếm thử thức ăn vào miệng, Đô Đô lập tức nhíu mày: “Tại sao lại ngọt như vậy!”
“Tiêu rồi, tiêu đời rồi, tôi bỏ muối thành đường rồi!” Đô Đô nói.
A Thuật tiếp tục không lên tiếng.
“Bỏ đi, đừng ăn nữa, tôi làm lại thức ăn cho anh!” vừa nói, Đô Đô liền thu dọn những dĩa thức ăn trước mặt, ý muốn vứt bỏ; lúc này A Thuật ngược lại vươn tay ngăn cản cô.
“Không cần, ăn rất ngon!” A Thuật nói, sau đó tiếp tục gắp thức ăn.
Nhìn anh ăn từng ngụm thức ăn trông vô cùng ngon miệng, Đô Đô nhíu mày, đột nhiên cảm giác, ngày thường cô đối với anh rất quá đáng.
Cô chính là một người con gái có lòng hiếu kỳ cũng như đặc biệt dễ mềm lòng.
Nhìn A Thuật ăn uống ngon miệng như vậy, không biết tại vì sao, khóe môi Đô Đô nhếch lên một nụ cười nhạt, hai tay bắt chéo vào nhau, cằm đặt phía trên, nhìn A Thuật ăn.
“Này, đầu gỗ, tên đầy đủ của anh là gì?” Đô Đô đột nhiên hỏi.
Đầu gỗ là cái tên Đô Đô đặt cho A Thuật, cô cảm thấy cái tên này đối với A Thuật mà nói, quá hình tượng rồi.
A Thuật ngây người, sau đó lên tiếng: “Tiêu Thuật!”
Tiêu Thuật?”
Khi nghe thấy cái tên này, Đô Đô âm thầm lẩm nhẩm vài lần, càng lẩm nhẩm càng thuận: “Rất dễ nghe, có điều cái tên đầu gỗ vẫn thích hợp với anh hơn!” Đô Đô mỉm cười nói.
A Thuật: