Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Lúc này, Bối Nhi nhón chân, hai tay ôm chặt lấy cồ anh, tiến về đôi môi anh đặt lên đó một nụ hôn.
Đô Đô chớp mắt đứng nhìn, giây phút nhất thời đông cứng.
Cô cũng không rõ hai người bọn họ nói những gì, cũng như có những tranh chấp gì, nhưng cô chính là nhìn thấy khung cảnh như thế này.
Trừ việc khó lòng tin tường, cũng chỉ có khó lòng tin được.
Lúc này, Hạ Tử Dục nhìn người
con gái trước mặt, chân mày nhíu chặt, nhưng cuối cùng anh vẫn kéo cô lên xe.
Đô Đô ngồi trong xe, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe phía trước, nhìn hình ảnh Hạ Tử Dục cùng người con gái kia không ngừng điên cuồng hôn môi.
Dù không muốn nghĩ đến, nhưng cũng biết rõ hai người bọn họ đang làm gì!
Đôi mắt tràn ngập nước mắt, cô cũng không biết nên làm như thế nào, làm cách nào chống chọi được, cuối cùng khởi động xe rời
khỏi.
Hơn nữa tiếng sau, Hạ Tử Hy nhận được điện thoại, Đô Đô vì xảy ra tai nạn xe mà nhập viện, hù dọa cô tột cùng, Mục Cảnh Thiên cũng sợ cô một mình lái xe sẽ xảy ra nguy hiểm, liền lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, trực tiếp lao về phía phòng bệnh, sau đó khi nhìn thấy người nằm trên giường, trái tim treo lửng lơ cuối cùng cũng buông xuống.
“Đô Đô, cậu như thế nào rời?” Hạ Tử Hy trực tiếp bước về phía cô.
Khi nghe thấy giọng nói cùa Hạ Tử Hy, Đô Đô ngước mắt lên nhìn, nhất thời hốc mắt ừng đỏ.
“Tiểu Hy…” cô uất ức kêu lên một tiếng.
Mục Cảnh Thiên nhìn thấy hai người bọn họ, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Hạ Tử Hy cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, vội vàng nhìn Đô Đô hỏi han: “Khi nhận được điện thoại thật sự là dọa sợ đến mình,
như thế nào? Có bị thương ờ đâu không?” Hạ Tử Hy lo lắng nhìn cô.
Đô Đô lắc đầu: “Mình không sao cả!” có chút không ổn chính là bàn tay có chút bầm tím, nhưng hiện tại sau khi được băng bó cũng đã không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
“Đang yên đang lành như thế nào lại xảy ra tai nạn xe chứ?” Hạ Tử Hy hỏi.
Đô Đô: “…”
Nhìn thấy Đô Đô vẫn giữ im lặng,
Hạ Tử Hy nhìn cô: “Cho mình xem xem…” vừa nói, liền quan sát cô khắp nơi, kiểm tra vết thương của cô.
Giây kế tiếp, Đô Đô liền vươn tay ôm chặt lấy Hạ Tử Hy: “Tiểu Hy…” vừa nói liền bật khóc thật to.
Hạ Tử Hy sửng người, từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy qua Đô Đô khóc uất ức cũng như đau lòng như vậy, nhìn cô hỏi: “Có chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Làm sao bây giờ, mình đau lòng
quá!”