Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Tống Kỳ lúc này mới nhớ ra, lập tức rút thanh nhiệt kế đưa cho cô
Hạ Tử Hy nhận lấy, liếc mắt nhìn nhiệt độ hiển thị bên trên: “39.5 độ, anh có thể kiên cường thêm vài ngày, có điều đến lúc đó không phải là em đến nhà thăm anh, mà trực tiếp đến bệnh viện gặp anh rồi!”
Tống Kỳ:
“Anh ngoan ngoãn ngủ một giấc, em ra ngoài làm chút thức ăn cho anh!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền
bước ra ngoài.
Tống Kỳ nằm một bên, nhìn theo bỏng lưng Hạ Tử Hy, nói không nên bất kỳ tư vị nào.
Có điều không biết có phải tác dụng của thuốc hay không, Tống Kỳ cảm thấy vô cùng buồn ngủ, Hạ Tử Hy vừa bước ra ngoài, anh rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Hạ Tử Hy vừa bước ra ngoài, lúc này mới có thể tỉ mì quan sát căn biệt thự của Tống Kỳ, thiết kế đặc biệt mới lạ, không phải phong cách Âu Mỹ, mà là thiết kế hiện
đại, nhìn vô cùng tinh tế.
Hạ Tử Hy bước xuống nhà bếp, bên trong không có bất cứ thứ gì, quả thật không còn cách nào khác, Hạ Tử Hy lại phải bắt xe đến siêu thị mua đồ ăn quay trờ vê.
Sau khi sắp xếp đồ đạc vào trong tủ lạnh, Hạ Tử Hy lúc này mới cảm giác căn biệt thự của Tống Kỳ có chút sinh khí.
Sau đó lấy ra một ít gạo, giúp anh ấy nấu ít thức ăn.
Thời gian từng giây từng phút cứ
thế trôi qua, cũng không biết đã trải qua bao lâu, trời cũng đã tối, Hạ Tử Hy lúc này vẫn còn đang loay hoay trong bếp.
Tống Kỳ ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng việc làm đầu tiên sau khi tỉnh dậy chính là đi tìm hình bóng Hạ Tử Hy.
Từ trong phòng ngủ bước ra ngoài, nhìn thấy ngoài phòng khách không một bóng người, chân mày nhíu chặt, cô ấy đã rời khỏi rồi sao?
Chính vào lúc đang trầm tư suy nghĩ thì từ phòng khách liền vang lên âm thanh, Tống Kỳ nhíu mày, chậm rãi bước từ trên lầu xuống.
Khi bước chân dừng đến trước cửa nhà bếp, thì nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Hạ Tử Hy đang ở trong bếp.
Giây phút đó, trong lòng anh như bị chấn động.
Anh thích nhất chính là hình ảnh Hạ Tử Hy bận rộn trong bếp, đặc biệt nhất chính là việc cô ấy bận rộn vì bản thân anh, chỉ là chính vào giây phút này, anh cảm giác
đặc biệt âm áp.
Chính là cảm giác gia đình!
Anh đột nhiên có một cảm giác an tâm đến lạ thường.
Có lẽ, cảm giác có người phía sau vẫn luôn quan sát mình, Hạ Tử Hy xoay người lạl liền nhìn thấy Tống Kỳ.
“Anh tỉnh rồi sao?” Cô mỉm cười, nụ cười này, giống như nụ cười từ một người bạn lâu năm.
Tống Kỳ gật đầu, nhìn Hạ Tử Hy, trong lòng nói không nên cảm xúc
nào khác.
Lúc này, Hạ Tử Hy bước đến gần, vươn tay sờ trán anh, cảm nhận nhiệt độ một chút sau đó gật đầu: “ò, không có gì nghiêm trọng!”
Tống Kỳ đứng im, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Hạ Tử Hy, nỗ lực đè nén xúc động muốn bước lên ôm lấy cô vào lòng.
“Em nghe Mike nói, anh vẫn luôn không ăn bất cứ thứ gì, em có nấu chút cháo cho anh, cũng vừa hay, anh đang bệnh nặng, không tiện ăn những thứ khác, ăn chút cháo là được!” Hạ Tử Hy ân cần nói.
Câu nói này của cô, tựa như làn gió xuân, nhẹ nhàng sưởi ấm trái tim anh.
Tống Kỳ đứng im nhìn cô, gật đầu.
Giây phút này, có lẽ là trộm lấy được, anh hận không thể dùng thời không để ngừng thời khắc
này lại.
Hạ Tử Hy nhìn anh: “Đúng rồi, anh đợi lát nữa sau khi ăn xong, nghỉ ngơi một lát, tối nay trước khi ngủ, lại uống thêm hai viên thuốc, như vậy ngày mai có lẽ sẽ không có bất kỳ chuyện gì!”
Tại đây có hình ảnh
Rất rõ ràng, thân thể Hạ Tử Hy có chút chấn động: “Tống Kỳ, anh…”