Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Anh biết chắc rằng cũng chỉ có Hạ Tử Hy mới có thể khuyên nhủ được tổng giám đốc, quyết định này của anh quả không sai.
“Anh thật sự không có chuyện gì cả!” Tống Kỳ nói.
Hạ Tử Hy vươn tay, dùng mu bàn tay đặt lên trán anh: “Có phải anh muốn sốt đến mức vào bệnh viện mới xem như có chuyện không?”
Tống Kỳ:
“Đo nhiệt độ!” Hạ Tử Hy lên tiếng.
Cho nên Tống Kỳ chỉ đành bất lực, cầm lên thanh nhiệt kế, bắt đầu đo nhiệt độ cho cô.
Lúc này Mike từ bên ngoài cầm theo thuốc hạ sốt bước vào, trong tay còn cầm theo một ly nước, bước vào bên trong đặt xuống trên bàn.
“Được rồi!” Hạ Tử Hy nhìn thuốc hạ sốt, sau khi coi hướng dẫn phía sau, trực tiếp lấy ra hai viên thuốc, nhìn về phía Tống Kỳ nói: “Uống thuốc!”
Tống Kỳ:
Ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Mike đang đứng một bên.
“Anh không cần phải nhìn anh ấy, dù cho có nhìn thì anh cũng phải uống thuốc!” Hạ Tử Hy nói.
Mike giống như hiểu được điều gì, liền lên tiếng: “Tổng giám đốc, Hạ tiểu thư, công ty tôi còn chút
chuyện, tôi đi trước đây!”
“Đi đi!” Tống Kỳ nói.
Sau đó, Mike liền nhìn hai người bọn họ, sau đó xoay người rời khỏi.
“Hiện tại có thẻ uống thuốc được hay chưa?” Hạ Tử Hy nhìn anh hỏi.
Tống Kỳ cuối cùng đành ngoan ngoãn uống thuốc, Hạ Tử Hy đưa ly nước đến, tận mắt nhìn anh nuốt xuống.
“Sau khi uống thuốc xong, an ổn
ngủ một giấc, chỉ cần ra mồ hôi rất nhanh sẽ khỏe lại!” Hạ Tử Hy nói, sau đó đứng dậy như muốn rời khỏi.
Lúc này, Tống Kỳ đột nhiên vươn tay túm chặt lấy cô: “Em muốn đi đâu?”
Hạ Tử Hy sững người, xoay đầu lại nhìn anh.
Tống Kỳ ngược lại không màng đến bất kỳ chuyện gì khác, có thể nói, anh vô cùng tận hường cảm giác trong giây phút này; nếu như có thể, anh tình nguyện Hạ Tử Hy có thể đều đối xử như vậy với
anh cả đời.
Khi nhìn thấy ánh mắt của Tống Kỳ, trong lòng Hạ Tử Hy, giống như bị thứ gì đâm trúng, sau đó mỉm cười: “Em giúp anh dọn dẹp phòng ngủ mà thôi!”
Nghe câu trả lời của cô, Tống Kỳ thoáng ngây người, lúc này mới buông tay Hạ Tử Hy nói: “Ỏ!”
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh, Hạ Từ Hy ngược lại ra vẻ bình tĩnh mỉm cười nói: “Anh vừa mới uống thuốc, vẫn nên nghỉ ngơi một lát!”
Tống Kỳ chỉ muốn nói anh có thể không nghỉ ngơi không?
Anh sợ rằng sau khi mình thiếp đi, Hạ Tử Hy sẽ rời khỏi đây!
Nếu vậy anh tình nguyện không muốn nghỉ ngơi!
“Em sẽ rời đi sao?” Tống Kỳ nhìn cô hỏi.
Hạ Tử Hy ngây người: “Khi nào em rời khỏi đây sẽ báo cho anh một tiếng!”
Cô ấy vẫn sẽ rời đi…
Tống Kỳ gật đầu.
“Được rồi, anh nghỉ ngơi trước
đi!”
Dứt lời, Hạ Tử Hy liền nhấc người đứng lên, đơn giản giúp anh thu dọn căn phòng.
Tống Kỳ nằm trên giường, hai mắt híp lại, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía bóng lưng Hạ Từ Hy, chỉ cần cô đi đến bất kỳ đâu, ánh mắt anh cũng lướt theo về phía đó.
Trải qua một lát sau, Hạ Tử Hy liền bước qua, đứng kế bên anh: “Đưa cho em!”
Tống Kỳ sửng người: “Cái gì?”
“Nhiệt kế!”