Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 620




Đọc truyện hay:


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Chuyện này, chỉ có hai người bọn họ biết rõ, nếu như không phải là do A Thuật, Hạ Tử Hy như thế nào lại bước từ trên xuống.
“Cô ấy không chết là do cô ấy may mắn!” A Thuật bình tĩnh nói.
“May mắn? Thật sự là may mắn sao?” Lăng Tiêu Vân chất vấn, ánh mắt nhìn A Thuật, tràn ngập nghi ngờ.
“Nếu như em đã không tin tưởng anh, vậy thì anh cũng không còn gì để nói!” vừa nói, A Thuật liền xoay người rời khỏi.
“Anh đừng quên rằng, anh đã từng hứa với em điều gì, anh đã từng nói vĩnh viễn sẽ đứng về phía em, bảo vệ em!” Lăng Tiêu Vân từ phía sau hét lên.
A Thuật đứng ngây người tại chỗ.
Lúc này, Lăng Tiêu Vân nhìn theo anh, chậm rãi bước đến gần, vươn tay, từ phía sau ôm chặt lấy A Thuật: “Chỉ cần em giải quyết hết tất cả những chuyện này, hai người chúng ta liền có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi!”
Thân thể A Thuật có chút căng cứng, nghiêng đầu nhìn cô: “Anh không hiểu, tại sao nhất định phải giết chết Hạ Tử Hy!”
“Là do cô ta cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về em, nếu như không có cô ta, em hiện tại sẽ không
thành ra như vậy!”
“Em chính là không cam tâm hiện tại, hay là không cam tâm việc cô ấy đã cướp đi Mục Cảnh Thiên!” A Thuật đột nhiên hỏi.
Lăng Tiêu Vân ngây người, không thể tin được nhìn A Thuật.
Mặc dù anh đang quay lưng với cô, nhưng Lăng Tiêu Vân vẫn có thể tưởng tượng ra được khi anh nói câu nói này có dáng vẻ như thế nào.
Lăng Tiêu Vân nhất thời quên mất phải trả lời như thế nào.
Cũng vì cô hiện tại cũng không biết rốt cuộc bản thân xuất phát từ điều gì,
Còn A Thuật lại cho rằng, những gì anh nói đều là sự thật.
Giây kế tiếp, A Thuật liền xoay người rời đi.
“Anh muốn đi đâu?” Lăng Tiêu Vân hỏi.
“Anh ra ngoài hóng gió!” vừa nói, A Thuật liền xoay người rời khỏi.
Còn Lăng Tiêu Vân vẫn đứng im, chân mày nhíu chặt, trong ánh
mắt lóe lên tia rét lạnh.
Hạ Tử Hy sau khi quay về bắt đầu ngủ bù, ngủ đến hơn năm giờ chiều mới tỉnh lại.
Giấc ngủ này vô cùng đầy đủ, hơn nữa cũng rất thoải mái, hoàn toàn bù lại cho giấc ngủ đêm qua.
Sau khi thức dậy, cô liền rửa mặt sạch sẽ, suy ngẫm đến những chuyện xảy ra trong những ngày này, phát hiện ra bản thân đã lâu rồi không đến thăm Mục lão thái thái, liền thu dọn chút đồ đạc, dự
tính đến bệnh viện thăm bà.
Trên đường đến bệnh viện, Hạ Tử Hy đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra đêm đó, chân mày đột nhiên nhíu chặt.
Nghĩ đến A Thuật.
Anh ta nhất định đã biết được chuyện gì đó.
Cô muốn liên lạc A Thuật, nhưng lại không biết cách liên lạc với anh ta, Hạ Tử Hy lúc này có chút khổ não, tại sao ban đầu lại không lưu số điện thoại của anh
A
ấy.
Chính vào lúc này, liền đến trước bệnh viện.
Hạ Tử Hy bước xuống xe, trực tiếp bước vào phòng bệnh của Mục lão thái thái.
Trong căn phòng cao cấp, Mục lão thái thái vẫn nằm trên giường bệnh, thanh truyền dịch vẫn không ngừng nhỏ xuống, máy móc bên cạnh cũng không ngừng tí tách vang lên, nhìn Mục lão thái thái như thế này, trong lòng Hạ Tử Hy vô cùng không có chút tư vị nào.
Cô bước đến gần, hứng một
chậu nước lau người cho Mục lão thái thái.