Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Nghe đến đây, Hạ Thiên bật cười, trước đây ông vẫn luôn cho rằng Mục Cảnh Thiên chỉ là một lãng tử, nhưng hiện tại thông qua trò chuyện, cảm giác cũng không tệ.
“Đến đấu thêm một ván!”
“Được!”
Hai người vừa trò chuyện, quan hệ bất giác cũng tăng lên rất nhiều.
Hạ Tử Hy cùng Hứa Vy Nhân trò chuyện trong phòng khách, nhìn
Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Thiên hai người ở bên kia chơi cờ, vừa nói vừa cười, Hạ Tử Hy đột nhiên cảm thấy, khung cảnh này vô cùng ấm áp.
Khóe môi không nhịn được nhếch lên.
“Tiểu Hy, con thật sự nghĩ kĩ rồi sao?” Hứa Vy Nhân nhìn Hạ Tử Hy lên tiếng hỏi.
Hạ Tử Hy gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy!”
“Phải biết rằng, hai người các con trước đây không hạnh phúc”
“Mẹ, chính là giống như Cảnh Thiên nói vậy, hai người chúng con trước đây không có nền móng tình cảm, nhưng hiện tại không giống như vậy, con tin rằng anh ấy yêu con, anh ấy là loại người như thế nào, chỉ có trong lòng con biết rõ!” Hạ Tử Hy nhấn mạnh từng chữ.
Từ khi chấp nhận lời cầu hôn của Mục Cảnh Thiên, cô càng chắc chắn suy nghĩ của bản thân hơn.
Nhìn Hạ Tử Hy kiên quyết như vậy, Hứa Vy Nhân gật đầu nói: “Được thôi, nếu như con đã suy nghĩ kĩ, vậy thì mẹ cũng không
ngăn cản con, nhưng nếu như có bất kỳ chuyện gì, phải nhớ nói với mẹ!”
“Con biết rồi mẹ, người cứ yên tâm, không cần lo lắng cho con!” Hạ Tử Hy nói.
“Làm sao có thể không lo lắng được chứ, trước đây vốn dĩ cho rằng con sẽ cùng Tống Kỳ ở bên nhau, nhưng không nghĩ đến…”
“Mẹ!” câu nói này của Hứa Vy Nhân vẫn chưa dứt lời, Hạ Tử Hy dứt khoát ngắt lời bà: “Con cùng Tống Kỳ chỉ là bạn bè mà thôi, không hề có bất kỳ tình cảm nào
khác!”
Nhưng việc Tống Kỳ thích Hạ Tử Hy, chuyện này bọn họ đều có thể nhận ra được, nhưng hiện tại nếu Hạ Tử Hy đã nói như vậy, vậy thì Hứa Vy Nhân cũng không tiện nói thêm bất kỳ điều gì khác, chỉ đành gật đầu: “Được, mẹ biết rồi, chỉ cần con hạnh phúc, mẹ cái gì cũng có thể không nói!”
Hạ Tử Hy mỉm cười.
“Con cứ ngồi chơi, mẹ đi xem thử thức ăn đã chuẩn bị xong chưa!”
“Được!” Hạ Tử Hy gật đầu, Hứa
Vy Nhân liền đứng lên bước vào trong nhà bếp.
Hạ Tử Hy ngồi im trong phòng khách, Mục Cảnh Thiên lúc này vẫn đang cùng Hạ Thiên chơi cờ, Hạ Tử Hy mỉm cười, như nhớ đến chuyện gì khác, sau đó cô liền cầm điện thoại gọi cho Hạ Tử Dục.
Điện thoại reo lên vài tiếng sau mới bắt máy.
“Alo, anh trai…”
“Alo, cô là?”
Nghe từ phía bên kia truyền đến giọng một người con gái, Hạ Tử Hy trong nhất thời thoáng sững người.
“Cô là ai?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại, “Cô như thế nào lại cầm điện thoại của anh trai tôi?”
“Anh trai của cô?” người bên kia điện thoại thoáng ngây người, “Anh ấy vẫn đang ngủ…”
Giây kế tiếp, điện thoại trong tay cô ta không cánh mà bay.