Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Sâu tận trong đáy lòng không ngừng gọi tên một người, Tiểu Hy, Tiểu Hy…
Chính vào lúc này, Hạ Từ Dục đẩy cửa xe muốn bước xuống, lúc này, Bối Nhi liền một tay kéo anh lại: “Anh muốn đi đâu?”
“Buông tay tôi ra, tôi muốn lên đó!”
“Hiện tại?”
“Tôi muốn gặp cô ấy…” Hạ Tử Dục hét lên.
Nhìn dáng vẻ lúc này của anh,
Bối Nhi cho rằng anh ta cùng bạn gái vừa mới chia tay, nên nhanh chóng ngăn cản anh: “Hiện tại trời cũng đã khuya rồi, người ta cũng đã đi ngủ rồi, anh đừng làm bậy nữa!”
“Tôi muốn đi gặp cô ấy…” vừa nói, Hạ Tử Dục liền có ý muốn bước xuống xe, Bối Nhi cố sức kéo anh lại. “Nếu như anh lên đó, có khả năng cả đời này cô ấy cũng không để ý đến anh…”
Chỉ một câu nói vô tình, nhưng Hạ Tử Dục lại nghe lọt tai, động tác dừng lại, cũng không biết nên
làm như thế nào.
Anh sợ, anh thật sự sự hãi!
Sợ rằng cô ấy sẽ không để ý đến anh nữa.
Nhìn Hạ Tử Dục đứng bất động, Bối Nhi liền biết rằng, những gì cô nói, anh đã nghe lọt tai.
“Anh phải tin tưởng em, chỉ cần anh ngoan ngoãn, cô ấy sẽ không tức giận…” Bối Nhi nói, nhìn sang Hạ Tử Dục, dẫn dắt từng bước.
Cũng không biết có phải do tác
dụng của rượu hay không, cuối cùng Hạ Tử Dục đầu nhức như búa bổ, ngả người dựa trên ghế.
“Này, anh như thế nào rồi?” Bối Nhi nhìn anh hỏi.
Hạ Tử Dục không lên tiếng, chỉ dựa vào trên ghế, hai mắt nhắm chặt, cuối cùng Bối Nhi ra sức đẩy anh, không hề cỏ chút phản ứng nào, lúc này mới biết rằng, anh ta đã ngủ say.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của Hạ Tử Dục, khóe môi Bối Nhi nhếch lên môt nu cười…
Ngày hôm sau.
Khi Hạ Tử Hy tỉnh dậy, chỉ cảm giác toàn thân đều đau nhức!
Cô chưa từng gặp qua người nào có thẻ cầm thú đến mức như vậy!
Mỗi một lần đều lừa gạt cô đây là lần cuối cùng, nhưng mỗi lần đều không ngừng lại.
Dần đến, sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy, chỉ cảm thấy tứ chi mình như tách rời khỏi cơ thể.
“Em thân yêu, chào buổi sáng!” nhìn thấy Hạ Tử Hy đã tĩnh dậy, Mục Cảnh Thiên nở nụ cười yêu nghiệt, giống như thông qua chuyện đêm qua, anh giống như được tiêm chất kích thích, cả người tinh thần đều đặc biệt hưng phấn.
Hạ Tử Hy liếc mắt nhìn anh, không có chút sức lực tùy tiện trả lời một câu: “Chào buổi sáng!”
“Em thân yêu, nhìn dáng vẻ của em cảm giác vô cùng mệt mỏi!” Mục Cảnh Thiên nghiêng người nằm bên cạnh cô, một tay chống sau đầu, dáng vẻ vui vẻ đắc ý
hỏi.
“Anh cứ thể một đêm vận động không ngừng thử xem!” Hạ Tử Hy bất mãn lên tiếng, đôi mắt liếc nhìn sang phía Mục Cảnh Thiên, cô hiện tại đến nhúc nhích cũng lười biếng, toàn thân giống như bị tháo rời, lần đầu tiên phát hiện ra rằng chuyện này thì ra lại hao tổn sức lực đến như vậy.
“Anh đã cho em thời gian nghỉ ngơi!” Mục Cảnh Thiên nói.
Chỉ có hai tiếng đồng hồ, ai nói rằng đủ thời gian nghỉ ngơi chứ!
Cô đang suy nghĩ, phải mất bao lâu sau cô mới cho phép Mục Cảnh Thiên lại bước lên giường của mình một lần nữa.
Nhìn Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Bà xã thân yêu, nếu như em đã tỉnh dậy, không bằng chúng ta lại vận động buổi sáng có được không?”