Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Trong đầu chỉ không ngừng lập lại khung cảnh Mục Cảnh Thiên cầu hôn Hạ Tử Hy, bọn họ ôm ấp nồng nhiệt.
Hình ảnh đó không ngừng tái hiện lại trong đầu anh, không cách nào xóa nhòa.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, sắc mặt Hạ Tử Dục vô cùng khó coi, liên tục chuốc say bản thân, cuối cùng uống đến say ngất ngư, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tầng sắc hồng.
Nhìn dáng vẻ của anh, giống như một kẻ thất tình, có một thanh niên anh tuấn như vậy, có bao nhiêu cô gái trong quán bar nhìn về phía anh mong muốn thử vận may, càng có người to gan hơn muốn bước lên tán tỉnh.
“Anh chàng đẹp trai này, anh đi một mình sao? Có muốn mời tôi một ly rượu không?” người thiếu nữ bước lên phía trước, bàn tay đặt lên trên cơ thể Hạ Tử Dục, đôi mắt to tròn không ngừng chớp mắt nhìn ái muội về phía anh.
Nhìn bàn tay đang đặt trên vai
mình, Hạ Tử Dục từ từ quay đầu, sau đó nhìn người đang đứng phía sau, chân mày nhíu chặt, đột nhiên có chút kích động nói: “Tiểu Hy…”
Người thiếu nữ có chút sửng sốt, sau đó lên tiếng trả lời: “Em tên Bối Nhi!”
Bối Nhi?
Bối Nhi là ai?
Trong ấn tượng của Hạ Tử Dục không hề có người này!
Trong đầu anh hiện tại chỉ có một
người con gái tên Hạ Tử Dục.
Nghĩ đến đây, anh từ quầy bar bước xuống, trực tiếp bước ra bên ngoài.
Người con gái tên Bối Nhi có chút ngây người, gọi với theo: “Anh đẹp trai này, anh muốn đi đâu vậy?”
“Tôi muốn tìm Tiểu Hy…Tiểu Hy…” vừa nói, Hạ Tử Dục liền nghiêng ngả lảo đảo xông ra bên ngoài.
Người con gái tên Bối Nhi thoáng sững người, cuối cùng vẫn quyết
định bước theo Hạ Tử Dục ra ngoài.
“Anh đẹp trai, anh đẹp trai…” Bối Nhi ở phía sau bước theo Hạ Tử Dục.
Khi nhìn thấy Hạ Tử Dục bước lên chiếc xe, Bối Nhi càng thêm sửng sốt, càng xác định được bản thân mình đã câu được rùa vàng, không nói hai lời, cũng cùng bước lên xe.
Hạ Tử Dục không hề để ý đến, chỉ chuyên tâm lái xe, xuất phát về phương hướng anh muốn.
Bối Nhi cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ im lặng ngồi trên ghế phụ lái quan sát Hạ Tử Dục, vè bề ngoài của anh ta quả thật khiến cho người ta vui tai vui mắt.
Cho đến khi chiếc xe dừng lại
dưới một tiểu khu, Bối Nhi mới bừng tỉnh.
Lúc này, chỉ nhìn thấy Hạ Tử Dục ngước mắt nhìn lên lầu cao, mắt vẫn luôn nhìn về một phía.
Bối Nhi nhíu mày, cũng nương theo tầm nhìn của anh, nhưng không nhìn thấy bất cứ điều gì.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Bối Nhi lên tiếng.
Hạ Tử Dục ngước mắt nhìn về phía căn chung cư, cũng không biết có nhìn thấy rõ phong cảnh trước mắt hay không, chỉ luôn
mỏi mắt nhìn về phương xa