Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Hạ Tử Hy nhíu mày.
“Nguy hiểm, mau xuống xe, có
thể chạy bao xa thì chạy bao xa!” A Thuật hét lên.
Hạ Tử Hy mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ngược lại vô cùng tin tưởng vào những gì A Thuật đang nói.
Lập tức bước xuống xe.
Dựa theo lời căn dặn của A Thuật, có thể chạy bao xa liền chạy bao xa.
Nhưng vẫn chưa chạy được mấy bước, ngược lại nghe thấy từ phía sau vang lên một âm thanh nổ lớn cực kỳ vang vọng.
Hạ Tử Hy ôm chặt lấy phía sau đầu chạy sang một bên.
Khi cô quay lại nhìn phía sau, ngược lại nhìn thấy cảnh chiếc xe đang phát nổ.
Hạ Tử Hy đứng chết lặng ngay tại chỗ.
Âm thanh vang lên kinh động không ít người, khi Mục Cảnh Thiên chạy đến nhìn thấy chiếc xe đang cháy, đôi mắt nhất thời mở to.
“Tiểu Hy…” Anh mạnh mẽ xông lên phía trước.
A Kiệt cũng nhìn thấy khung cảnh này, kinh ngạc không thôi, lập tức chạy đến phía trước ngăn cản Mục Cảnh Thiên: “Tổng giám đốc, đừng đi, nguy hiểm…”
A Kiệt ngăn cản lại hành động của Mục Cảnh Thiên.
“Buông tôi ra, mau buông tôi ra…” Mục Cảnh Thiên hét lớn, chỉ cần nghĩ đến Hạ Tử Hy vẫn đang ở trong xe đợi anh, chỉ cần nghĩ đến chuyện này…anh không cách nào khống chế được, khí thế chính là một bộ dạng muốn xông lên đánh nhau.
“Cảnh Thiên…”
Lúc này, Hạ Tử Hy từ phía sau lưng anh lên tiếng gọi.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên ngây người, xoay người nhìn ra phía sau lưng mình.
Sau khi nhìn thấy Hạ Tử Hy hoàn toàn không chút tổn thương nào đang đứng yên bình sau lưng mình, anh thoáng sững người, giây tiếp theo, trực tiếp xông lên ôm chặt lấy cô.
Hạ Tử Hy đứng im, cảm nhận được sự căng thẳng cùng sợ hãi
của Mục Cảnh Thiên, cũng ôm ngược lại anh.
Rất lâu sau, Mục Cảnh Thiên mới lên tiếng: “May mắn, may mắn em không xảy ra chuyện gì!”
Giây phút vừa rồi, anh cho rằng…
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên lắc đầu trả lời: “Em không sao!”
Nếu như không có lời cảnh báo của A Thuật, có khả năng hiện tại cô đã chết rồi!
Nhưng câu nói này, cô không nói với Mục Cảnh Thiên.
vốn dĩ là một buổi lễ kỷ niệm đàng hoàng, một buổi lễ cầu hôn hoành tráng, nhưng không nghĩ đến vậy mà lại xảy ra sự tình như vậy.
Mục Cảnh Thiên nhìn sang Hạ Tử Hy nói: “Thế nào? Em không xảy ra chuyện gì chứ?”
Hạ Tử Hy lắc đầu, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh trờ lại:
“Em không sao cả, sau khi lên xe chờ anh đột nhiên nghĩ muốn chờ anh, em liền bước xuống!” Hạ Tử Hy không hề nói thật lòng, cũng vì không muốn Mục Cảnh Thiên quá lo lắng.
“May mắn, may mắn em không xảy ra chuyện gì!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô, nếu không, đây nhất định là tiếc nuối trong cuộc đời anh.
Hạ Tử Hy mỉm cười.
Xảy ra cháy nổ, chuyện này kinh động đến cảnh sát.
Sau đó, Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên cả hai người đều đi đến sờ cảnh sát để lấy lời khai.
Vốn dĩ là một chuyện vô cùng lãng mạn, nhưng không nghĩ đến lại xảy ra đến bước này.
Mục Cảnh Thiên không chút kiên nhẫn, có chút nóng nảy, lúc này mới được thả.