Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi tiếp xúc với Lăng Tiêu Vân.
Nếu như không phải cô ta vẫn luôn chủ động hãm hại cô, cô cũng khinh thường không chú ý đến.
Lăng Tiêu Vân nhìn cô cười lạnh, sau đó lên tiếng: “Hạ Tử Hy, đừng cho rằng cô ờ sau lưng tôi làm những việc kia, liền có thể thành công, tôi nói cho cô biết, bất kể cô làm bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa, kết quả cũng chỉ có một, chính là tôi thắng, cô thua!” Lăng Tiêu Vân nhìn Hạ Tử Hy nhấn mạnh từng chữ nói, giọng điệu giống như mình chính là người chiến thắng vậy.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy mỉm cười đáp lời: “Lăng tiểu thư, không lẽ cô không biết có một câu nói như thế này! Không làm chuyện xấu xa, nữa đêm không sợ quỷ gõ cửa, nếu như cô thật sự ngay thẳng, vậy thì cần gì phải e dè tôi?”
“Còn có một chuyện khác, tôi từ trước đến nay chưa từng đem cô trở thành đối thủ của mình!” Hạ Tử Hy, giọng nói điệu cười đều tràn ngập sự châm chọc.
Quả thật, Hạ Tử Hy cô từ trước đến nay chưa từng xem Lăng Tiêu Vân là đối thủ, cũng chưa
từng muốn cùng cô ta tranh giành bất cứ điều gì, trong mắt của cô, cô ta không tính là đối thủ.
Cô ta của hiện tại trờ thành dạng người như vậy, tất cả đều do bản thân tự gây ra.
Lăng Tiêu Vân cười lạnh: “Hạ Tử Hy, võ miệng rất lợi hại cũng không có tác dụng gì, có một ngày, cô nhất định sẽ hối hận khi quay trờ về thành phố A!”
Hạ Tử Hy đứng im nhìn cô mỉm cười, cũng không tiếp tục để ý đến cô ta, Lăng Tiêu Vân liếc mắt
nhìn sang Hạ Tử Hy, sau đó xoay người rời khỏi.
Chiều nay, cũng vì cửa hàng bánh ngọt của Đô Đô chuẩn bị khai trương, cho nên Đô Đô muốn Hạ Tử Hy cùng đi mua chút đồ dùng cần thiết, cho nên, sau khi tan ca, Hạ Tử Hy liền bước đến phòng làm việc của Mục Cảnh Thiên.
Chiều nay, cũng vì cửa hàng bánh ngọt của Đô Đô chuẩn bị khai trương, cho nên Đô Đô muốn Hạ Tử Hy cùng đi mua chút đồ dùng cần thiết, cho nên, sau khi tan ca, Hạ Tử Hy liền bước đến phòng làm việc của Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên lúc này vẫn đang bận rộn, sau khi Hạ Tử Hy gõ cửa liền bước vào trong.
“Anh vẫn đang bận sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
Khi nhìn thấy Hạ Tử Hy bước vào, khóe môi Mục Cảnh Thiên
nhếch lên một nụ cười: “Công ty chuẩn bị tổ chức lễ kỷ niệm hai năm thành lập, nên có chút bận rộn!”
Hạ Tử Hy bước đến, nhìn thấy xấp hồ sơ kế hoạch doanh nghiệp trên bàn, nhướng mày nói: “Còn phải tổ chức tiệc mừng hay sao?”
“Kỷ niệm hai năm thành lập, anh cũng muốn tổ chức chúc mừng, nhân cơ hội này cổ vũ cho bọn họ!” Mục Cảnh Thiên đáp lời.
Hạ Tử Hy gật đầu đồng ý.
Lúc này Mục Cảnh Thiên lên tiếng: “Đợi anh một lát nhé, đợi anh kí xong những tập văn kiện này sau đó chúng ta cùng nhau ra ngoài dùng cơm tối!”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy nhìn anh, mỉm cười: “Mục tiên sinh, có chuyện này em cần phải nói với anh!”
Mục Cảnh Thiên vươn tay ra hiệu, Hạ Tử Hy trực tiếp bước đến gần, ôm lấy anh, tư thế vô cùng quen thuộc, tự nhiên, giống như hai người đang chìm đắm vào tình yêu.
“Có chuyện gì sao?” Mục Cảnh Thiên buông tập văn kiện trong tay xuống, nhìn cô hỏi.
“Vừa rồi Đô Đô có gọi điện thoại đến cho em, cửa hàng mới của cô ấy chuẩn bị khai trương, cho nên muốn em cùng cô ấy đi mua chút đồ đạc!”
“Cho nên?” Mục Cảnh Thiên nhướng mày nhìn cô.
“Cho nên, em sợ rằng lát nữa đây không thể cùng anh dùng cơm tối, anh một mình tự lo lấy thân vậy!” Hạ Tử Hy thành thật lên tiếng.
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói: “Hạ tiểu thư, em không cảm thấy thời gian em ở bên anh càng ngày càng ít đi sao? Em dự định bù đắp cho anh như thế nào?”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Em cũng không có cách nào khác!”
“Ai nói không có cách nào khác chứ? Có!”
“Cách gì?” Hạ Tử Hy dựa vào ngực Mục Cảnh Thiên, ngước mắt lên nhìn anh.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên cũng
đang nhìn cô nói ra câu trả lời: “Bồi thường bằng thịt!”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy cỏ chút ngây người, sau đó khuôn mặt lập tức đỏ bừng, nhìn Mục Cảnh Thiên: “Mục tiên sinh, trong đầu anh không thể nào chứa được những thứ khác sao?”
“Đối với một người đàn ông đang đói khát mà nói, nghĩ đến chuyện này cũng rất bình thường!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Giảo biện!”
“Đây là sự thật!” Mục Cảnh Thiên
chỉnh uốn nắn lại.
Hạ Tử Hy mỉm cười, nụ cười thản nhiên: “Tặng anh ba chữ!”
“Cái gì?
“Nằm mơ đi!”