Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
“Ba của em là tổng giám đốc Tập đoàn Lăng thị, nếu như để người
khác biết được chuyện này, cả nhà em đều sẽ thân bại danh liệt!”
“Anh chỉ suy nghĩ đến bản thân mình, vậy anh có thể suy nghĩ qua cho em không?”
A Thuật chỉ biết đứng ngây người.
Có lẽ, hắn chưa từng suy nghĩ đến hoàn cảnh của Lăng Tiêu Vân, nhưng đứa trẻ…là người có quan hệ máu mủ duy nhất của hắn trên đời này!
Hắn như thế nào lại không đau
lòng chứ.
Lăng Tiêu Vân đứng đối diện với anh, nước mưa không ngừng rơi trên người, cũng không biết trên khuôn mặt cô là nước mưa hay nước mắt: “Đây cũng là con của em, không lẽ em không đau lòng hay sao?”
“Người làm phẫu thuật là em, cảm nhận đứa trẻ từng chút một rời khỏi cơ thể cũng là em, anh có tư cách gì trách em chứ? Nếu như không phải vì anh, em cũng sẽ không thành ra như vậy, đây là anh nợ em, anh nợ em…” vừa nói, bàn tay của Lăng Tiêu Vân
không ngừng đánh lên người A Thuật.
A Thuật chỉ đứng im, bất động chịu đựng, mặc kệ Lăng Tiêu Vân đánh mình.
Cuối cùng, sau khi Lăng Tiêu Vân khóc mệt rồi, liền ngã lên người A Thuật không ngừng khóc lớn.
A Thuật đứng im, bàn tay dần dần nâng lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Hắn yêu đứa trẻ này…
Cũng rất yêu Lăng Tiêu Vân…
Thời điểm này, hắn không có cách nào lựa chọn.
Mưa, vẫn cứ tiếp tục rơi.
Hai người đứng trong con hẻm nhỏ, Lăng Tiêu Vân dựa người vào đầu vai của anh khóc ngất, còn việc duy nhất A Thuật làm chính là im lặng.
Nhưng, nếu như có một ngày A Thuật biết được tất cả mọi chuyện, tất cả chỉ là kế hoạch của Lăng Tiêu Vân, vậy đến lúc đó, anh có còn như hiện tại hay không?
“Anh nói, người cứu anh ra là Hạ Tử Hy sao?” nghe đến đây, Lăng Tiêu Vân có chút kỳ quái lên tiếng hỏi.
A Thuật im lặng, không lên tiếng trả lời.
Lăng Tiêu Vân chỉ cảm thấy có chút nực cười, nhìn vào ánh mắt A Thuật: “Như thế nào? Anh có phải rất cảm động? Hiện tại anh chính là người của cô ta rồi sao?”
“Anh không muốn giải thích, nếu như em tin như vậy thì chính là
như vậy, nếu như không tin thì anh cũng không có cách nào khác!” A Thuật lạnh lùng nói.
Lần này, hắn so với trước đây càng im lặng nhiều hơn.
Khí chất chơi đùa trên người đã biến mất, chỉ còn lại không khí tức giận trầm trọng.
Lăng Tiêu Vân ngây người, sau đó bước đến gần A Thuật, vươn tay ôm chặt lấy anh từ phía sau: “Em biết rằng em không nên nghi ngờ anh, nhưng dưới tình huống như vậy, anh muốn em như thế nào không nghi ngờ được chứ?
Em hi vọng bất kể như thế nào, sau này, anh cũng phải đối xử tốt với em…cũng vì, đây là do anh nợ em!”
Đêm khuya.
Hạ Tử Hy sau khi cùng Đô Đô ăn cơm liền trực tiếp quay trở về, cô biết rằng Mục Cảnh Thiên rất bận rộn, sau khi tắm rửa liền trực tiếp đi ngủ.
Những ngày này liên tục bôn ba bên ngoài, quả thật có chút mệt mỏi.
Sau khi nằm trên giường liền lim dim thiếp ngủ.
Đến mức, Mục Cảnh Thiên khi nào quay trở về, cô cũng không rõ.
Bình thường giấc ngủ của cô rất nhẹ, chỉ cần một chút động tĩnh liền tỉnh dậy, nhưng Mục Cảnh Thiên khi nào quay trở về, cô thật sự không chút cảm giác nào.
Cho đến khi…cô bị người khác sờ soạng đến tỉnh.
Hạ Tử Hy mơ mơ màng màng mở mắt ra, lẩm bẩm lên tiếng: “Anh quay trở về rồi?”
Mục Cảnh Thiên nhẹ nhàng hôn cô, nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, nhịn không được động lòng: “Ừ!”
“Đánh thức em dậy sao?” Mục
Cảnh Thiên thấp giọng hỏi, vốn dĩ chỉ muốn hôn nhẹ cô sau đó đi tắm, nhưng không nghĩ đến chỉ vừa chạm vào cô liền không tự kiềm chế được, càng muốn thâm nhập sâu hơn!
“ừ…” Hạ Tử Hy lười biếng trả lời một tiếng.
“Như thế nào? Rất mệt sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi, vỗ về người con gái nhỏ khiến người khác đau lòng đang nằm bên dưới mình, nhìn Hạ Tử Hy ngủ say giấc, liền biết rằng cô vì chuyện này những ngày nay đã bôn ba khắp nơi.
Hạ Tử Hy nổ lực mờ mắt nhìn anh, dáng vẻ có chút mơ mang: “Ừ!” cô gật đầu, vuốt nhẹ mái tóc theo nếp, càng khiến cô thêm vài phần dịu dàng của phụ nữ.
“Anh nghe nói, người đàn ông đó đã được thả ra!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy vươn tay ôm cổ Mục Cảnh Thiên, gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Em làm như vậy, tương đương với việc điều tra lâu như vậy cái gì cũng uổng phí!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Nhưng em không muốn vu oan cho người khác!”
“Vậy sao? Anh còn cho rằng…” Mục Cảnh Thiên nhẹ nhàng hôn cố, giọng nói từ tốn, xa xăm, giống như kẻ đang say rượu.