Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Hạ Tử Hy giật mình, quay đầu lại thì thấy có một bóng người đang ngồi trong phòng khách, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một tiếng.
“Anh trai, anh vẫn chưa ngủ hay sao?” Hạ Tử Hy nói.
“Vần chưa!” Hạ Tử Dục lên tiếng sau đó đứng lên, cô vẫn chưa
quay lại, anh làm sao có thể yên giấc.
Lúc này, Hạ Tử Hy bước đến trước tủ lạnh, sau đó rót cho mình một ly nước lạnh.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?” Hạ Tử Hy vừa uống nước vừa hỏi.
“Không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi có chút vấn đề trong công việc, nhưng hiện tại đã không còn vấn đề gì nữa rồi!” Hạ Tử Dục trả lời.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Vậy thì tốt, cũng đã muộn rồi, em lên nghỉ
ngơi trước đây, anh trai nếu như không còn việc gì khác thì cũng nên nghỉ ngơi sớm đi!” Hạ Từ Hy nói.
Nghe lời dặn dò của cô, Hạ Tử Dục gật đầu.
Hạ Tử Hy mỉm cười, bước lên lầu.
Hạ Tử Dục vẫn đứng bất động, nhìn theo bóng lưng của cô.
Lúc này, Hạ Tử Hy như nhớ được chuyện gì, liền xoay người nói với anh: “Đúng rồi, anh trai, đợi một thời gian nữa hết bận
rộn, em có chuyện muốn nói với anh!” Hạ Tử Hy mỉm cười lên tiếng.
“Có chuyện gì sao?” Hạ Tử Dục đứng dưới lầu cất tiếng hỏi.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Trước mắt cứ tạm giữ bí mật, đến lúc đó lại nói với anh!”
Hạ Tử Dục nhếch môi, nhìn theo cô: “Được!”
Hạ Tử Hy mỉm cười, bước lên lầu.
Hạ Tử Dục vẫn đứng dưới lầu,
nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi cô bước vào phòng, trong mắt lóe lên một tia sáng, cô không hề biết rằng, chỉ cần là chuyện có chút liên quan đến Hạ Tử Hy, cũng khiến cho anh cảm thấy vô cùng vui vẻ, chính là sự vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng.
Chỉ cần như vậy, đã đủ rồi!
Ngày hôm sau.
Hạ Tử Hy sau khi ăn sáng xong chuẩn bị đi làm.
Chính ngay lúc này, cô nhận được một cuộc điện thoại, sau đó liền vội vàng rời khỏi Hạ Gia.
Đến cả công ty cũng không đến.
Trực tiếp gọi một cuộc điện thoại xin phép.
Phòng tạm giam.
Hạ Tử Hy nhìn A Thuật: “Tại sao lại từ chối tố tụng?”
A Thuật nhíu chân mày nhìn Hạ Tử Hy: “Tôi tại sao phải chấp nhận tố tụng của cô?”
Hạ Tử Hy nhìn anh ta: “Anh một lòng muốn chết sao?”
Nghe câu hỏi này cùa cô, A Thuật mỉm cười: “Nếu như tôi đã nhận tội, vậy có nghĩa là đã chuẩn bị tốt mọi chuyện, cô không cần phải vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy, Hà Lục Nguyên do tôi giết, cho dù cô có nộp đơn kiện cho tôi, thì vẫn là
kết quả này!”