Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
A Kiệt đứng trước cửa văn phòng bối rối đi qua đi lại.
Tổng giám đốc không dễ dàng gì mới theo đuổi được Hạ tiểu tử, mắt thấy sắp giành được đến tay, vậy mà lại bị anh phá hỏng.
A a a!!!
Phải làm như thế nào đây!
Cũng không biết lát nữa có thể lấy công bù tội hay không!
A Kiệt gấp gáp ngước mắt lên nhìn ông trời mà hét lớn.
Như thế nào lại nhắm đúng thời điểm này tiến vào chứ!
Ông trời ơi, mau đến cứu tôi!!!
Trong văn phòng lúc này, Hạ Tử Hy vẫn nằm trên ghế sofa, khi nhìn thấy A Kiệt, Mục Cảnh Thiên
đã nhanh chóng lấy áo khoác che lại cho cô, nhưng cho dù như vậy, khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng không thôi.
Cô từ trước đến nay chưa từng gặp qua chuyện như vậy.
Nhưng có điều ngẫm nghĩ một chút, cũng cảm giác có chút buồn cười.
Cô nhìn Mục Cảnh Thiên: “Anh vẫn không đi họp sao?”
Sắc mặt Mục Cảnh Thiên cực kì tệ, mắt thấy sắp đạt đến tay, hiện tại lại bị người khác phá hỏng.
Nhìn sang Hạ Tử Hy: “Nếu như anh không đi họp, vậy có phải em sẽ cùng anh tiếp tục không?”
Nghe câu nói này của anh, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Được rồi, anh đừng náo loạn nữa, nhanh đi họp!”
Mục Cảnh Thiên sớm biết đáp án của cô, thở dài một tiếng: “Vậy được thôi, anh đi họp, bên trong có phòng nghỉ, nếu như em mệt rồi, có thể vào bên trong nghỉ ngơi!”
“Không cần đâu, em vẫn phải quay về, trả xe lại cho anh trai!”
Hạ Tử Hy nói.
“Em không đợi anh quay lại tiếp tục sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi, càng thêm thống hận A Kiệt.
Nếu như không phải vì cậu ta, anh sớm đã đoạt được đến tay rồi!
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Đem những thứ dơ bẩn trong đầu anh nhanh chóng vứt đi cho em, mau đi họp!”
Nhìn sang Hạ Tử Hy, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười sủng nịch: “Vậy anh tiễn
em!”
“Không cần, em lái xe đến đây!”
“Vậy thì được, em đi đường cẩn thận, đến nhà thì gọi điện cho anh!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy gật đầu đồng ý.
“Vậy anh đi họp đây!”
Hạ Tử Hy lại lần nữa gật đầu.
Mục Cảnh Thiên vẫn không rời khỏi, chỉ nhìn theo cô: “Không phải em nên làm chút chuyện sao?”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy như đột nhiên nhớ đến chuyện khác, liền tiến đền gần, ý định muốn dành cho Mục Cảnh Thiên một nụ hôn, nhưng ai ngờ được khi cô vừa tiến đến gần, Mục Cảnh Thiên đột nhiên ôm lấy phía sau gáy, trực tiếp mang đến cho cô một nụ hôn sâu cùng triền
miên.
Hạ Tử Hy ngây người, Mục Cảnh Thiên lúc này mới buông cô ra, khóe môi nhếch lên nụ cười tà: “Vậy anh đi họp đây!”
Hạ Tử Hy gật đầu, lúc này Mục Cảnh Thiên mới rời khỏi.
Khi anh vừa bước ra ngoài, A Kiệt lúc này vẫn đang đứng bên ngoài, khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên bước ra ngoài, liền vội vàng đứng thẳng trước cửa văn phòng, lưng đứng thẳng: “Tổng giám đốc…” giọng nói có chút chột dạ.
Mục Cảnh Thiên hung hăng trừng mắt nhìn A Kiệt, sau đó xoay người tiến vào phòng họp.
A Kiệt đứng bất động, khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên bước đi, cũng nhanh chóng bước lên theo.
Không lâu sau liền nhìn thấy một khung cảnh.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Mục Cảnh Thiên từ trong phòng họp bước ra, A Kiệt đi theo phía sau.
“Tổng giám đốc, tôi có chuyện muốn nói với anh…”
Mục Cảnh Thiên đi lên phía trước, sắc mặt không chút cảm xúc, A Kiệt lẽo đẽo bước theo phía sau.
“Tổng giám đốc, tôi nhất định phải giải thích với anh, tôi vừa rồi không cố ý đâu!”
“Tôi chỉ muốn thông báo anh đến giờ họp mà thôi…”
“Tôi sai rồi, lần sau tôi nhất định sẽ gõ cửa…”
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc, tồng giám đốc!”
Rầm một tiếng, cánh cửa văn phòng phía trước liền bị khóa chặt.
A Kiệt đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm cánh cửa bị khóa trước mặt, bất lực ngước mặt lên trời.
Anh thật sự không cố ý đâu!!!
Hạ Tử Hy lái xe trở về, còn không ngừng ngâm nga hát vài câu, có thẻ cảm giác được tâm trạng của cô vô cùng không tệ.
Cho đến khi về đến nhà, vừa bước vào cửa, liền nghe thấy một giọng nói vang lên.
“Em trờ về rồi?” lúc này, từ phòng khách vang lên một giọng nói.