Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 556: Anh đến rồi?
Thu hồi tầm mắt, nhìn sang bác sĩ: “Vậy tôi có thể vào thăm cô ấy không?”
Bác sĩ gật đầu đồng ý: “Có thể, nhưng nên tránh khiến cho bệnh
nhân cảm thấy mệt mỏi quá độ, không nên chịu phải kích động, tốt nhất nên giữ vững tinh thần vui vẻ!”
A Thuật mạnh mẽ gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Sau khi bác sĩ rời khỏi, A Thuật cũng bước vào phòng bệnh.
Lăng Tiêu Vân nằm trên giường bệnh, sắc mặt có chút trắng bệch.
Khi nhìn thấy cô ấy, giây phút đó, A Thuật trong lòng nói không nên tư vị gì.
Anh chậm rãi bước đến.
Lăng Tiêu Vân nằm trên giường bệnh, khi nhìn thấy A Thuật tiến vào, liền nghiêng đầu liếc nhìn anh.
Lăng Tiêu Vân: “Anh đến rồi?”
“ừ!” A Thuật gật đầu, sau đó bước đến bên cạnh giường cô.
“Em như thế nào rồi? Có phải đã xảy ra vấn đề gì không?” Lãng Tiêu Vân nhìn A Thuật hỏi.
Ánh mắt cùa anh không nhịn được liếc mắt nhìn về phần bụng của cô, nhìn cô lên tiếng: “Không có, không có bất kỳ vấn đề gì cả!”
“Vậy em là bị như thế nào?” Lăng Tiêu Vân truy hỏi.
A Thuật cũng không biết nên nói
với cô như thế nào, cắn chặt môi, nhưng không lên tiếng.
A Thuật càng như vậy, càng khiến cho Lăng Tiêu Vân cảm thấy bất an, liền đứng người dậy: “em rốt cuộc là như thế nào? Không cần phải giấu em, mau nói cho em biết, em có phải…” lời này của cô vẫn chưa dứt lời, lập tức cảm thấy đau đớn mà nhíu chặt mày, tay không tự chủ được ôm chặt phần bụng.
Nhìn động tác của cô, A Thuật nhanh chóng đỡ lấy cô, vội vàng lên tiếng: “Em không nên cử động, hiện tại cơ thể em rất yếu,
không thích hợp vận động!”
“Vậy thì anh nói cho em biết, em rốt cuộc làm sao!” Lăng Tiêu Vân nói, trong giọng nói còn mang chút ra hiệu, mặc dù cô đang nằm trên giường, nhưng trên người vẫn tỏa ra sự lạnh lùng khó dập tắt được.
Nhìn cô, chân mày anh tuấn của A Thuật nhíu chặt, sau đó mím mối nói: “Em mang thai!”
Nghe đến chuyện này, Lăng Tiêu Vân lập tức như ngũ lôi oanh đỉnh, đánh thẳng lên đỉnh đầu.
Mang thai?
Cô triệt để ngây người tại chỗ.
Giây phút này, không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào mới đúng.
Ánh mắt trống rỗng nhìn về phương xa, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
A Thuật nhìn cô nói: “Anh sẽ phụ trách!”
Phụ trách?
Nghe đến hai chữ này, Lăng Tiêu
Vân nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh: “Phụ trách? Anh chịu trách nhiệm như thế nào? Lấy cái gì để phụ trách?”
A Thuật không biết nên nói như thế nào.
Nhắc đến điều kiện, hắn quả thật không thể so với Lăng Tiêu Vân.
Thứ hắn có thể cho cô, chính là tận lực mang đến cho bọn họ cuộc sống tốt đẹp mà thôi.
Lăng Tiêu Vân ngồi trên giường bệnh, đôi mắt tràn ngập nước mắt, cô nỗ lực khiến bản thân trở
nên trấn tĩnh, nỗ lực kiềm chế nước mắt không rơi xuống.