Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 550




Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Chương 550: Đây cũng là đáp án mà em muốn biết!
“Nếu như, chuyện của Hà Lục Nguyên thật sự do Lăng Tiêu Vân gây ra thì sao, vậy thì phải làm như thế nào đây?” Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi.


“Chuyện của Hà Lục Nguyên không liên quan đến anh, anh chỉ muốn biết người chỉ thị phía sau Hà Lục Nguyên có phải là Lăng Tiêu Vân hay không mà thôi!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy liền ngước mắt nhìn nah.
Thì ra, anh cũng đang hoài nghi chuyện này.
Không chỉ một mình cô!
“Đây cũng là đáp án mà em muốn biết!” Hạ Tử Hy nói.


Một người hết lần này đến lần khác muốn ra tay với cô, cô nhất định phải điều tra rõ người đó rốt cuộc là ai.
“Vốn dĩ anh muốn xử lý xong chuyện này mới nói với em, không nghĩ đến em nhanh như vậy đã phát hiện ra!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nghe vậy, Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên: “Em nghĩ, vẫn còn một chuyện nữa em phải nói với anh!”
“Chuyện gì?” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy hỏi.


“Anh còn nhớ chuyện lần trước hai chúng ta xảy ra chuyện không?”
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
“Sang ngày hôm sau Lăng Tiêu Vân đến bệnh viện thăm anh, lúc đó, em đã nói với cô ấy một câu!”
Đôi mắt Mục Cảnh Thiên híp lại, trong ấn tượng quả thật đã xảy ra chuyện như vậy.
“Khi Hà Lục Nguyên đẩy em xuống vực, đã từng nói qua một câu, nếu như em chết đi, muốn tìm thì cứ tìm Lăng Tiêu Vân,


không cần phải tìm ông ta; câu nói này không phải dù dọa, là lời nói thật lòng, em cũng vì câu nói này mới bắt đầu hoài nghi cô ta!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe đến câu nói này, hai mắt Mục Cảnh Thiên nhíu chặt: “Em nói thật sao?”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Đây cũng là lý do em gấp gáp muốn biết chân tướng sự việc đến như vậy!”
Sắc mặt Mục Cảnh Thiên cũng không tốt hơn là bao: “Anh cho rằng em cố ý nói những lời đó!”


Hạ Tử Hy nhìn anh: “Em từ trước đến nay không bao giờ nói những lời sáo rỗng, chỉ là em lo lắng, nếu em nói ra anh có lẽ cũng sẽ không tin tường em!”
“Sẽ!”
Cô vừa dứt lời, Mục Cảnh Thiên liền lên tiếng.
Anh ôm chặt, tựa đầu vào người cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô nói.
“Hạ Tử Hy, có lẽ em không tin được, nhưng từ lần đầu tiên gặp em, anh đã tin tưởng êm, chính


là cảm giác tin tường này giống như vừa sinh ra đã có, giống như ăn sâu vào trong xương cốt anh rất nhiều năm vậy, chỉ cần là lời em nói, anh đều tin tưởng!”
Nghe câu nói này của anh, Hạ Tử Hy ngước mắt nhìn anh nói:
“Cảm ơn!”
“Anh cũng hy vọng, em có thể tin tưởng anh!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy gật đầu đồng ý.
“Còn chuyện liên quan đến Lăng Tiêu Vân…” nói được một nữa, ánh mắt anh càng trở nên thâm


trầm hơn. “Nếu chuyện này thật sự do cô ấy gây ra, vậy thì cô ta nhất định phải trả giá cho chuyện này.”
Ngày hôm sau,
Hạ Tử Hy sau khi chăm nom Mục lão thái thái, liền từ phòng bệnh bước ra ngoài, vừa đi được vài bước, thì thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào thang máy.
Cô nhíu chặt chân mày, vô cùng chắc chắn, bóng lưng đó chính là của Lăng Tiêu Vân.