Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 548: Chúng ta trờ về ăn cơm thôi!
Bất kỳ ai cũng phải trả giá cho những việc đã làm, nếu người
đứng chỉ thị phía sau chính là Lăng Tiêu Vân, vậy thì cô ta cũng nên vì chuyện này mà trả giá!
Lăng Tiêu Vân đã không ít hơn một lần muốn mạng sống của cô!
Đến mức dù cho Hạ Tử Hy có lạnh nhạt bạc tình, không muốn so đo tính toán, nhưng cô cũng không có ý muốn giữ lại một người thời thời khắc khắc đều muốn mạng mình như vậy!
Trên đường, Hạ Tử Hy đang suy nghĩ nên làm như thế nào đẻ xử lý chuyện này, đến mức, về đến nhà lúc nào cô cũng không hề
hay biết.
Ngước mắt lên liền nhìn thấy bỏng hình Mục Cảnh Thiên đập vào mắt mình.
Anh chính là đứng im lặng chờ đợi cô, một thân y phục đen tuyền, thân thẻ cao ráo, bóng đêm kéo dài thân hình anh, nhưng cũng không cách nào làm giảm bớt đi nữa phần khí chất của anh.
Nghĩ đến tranh cãi vừa rồi của cả hai người, Hạ Từ Hy đứng bất động tại chỗ, cũng không có ý bước đến gần.
Mục Cảnh Thiên ngược lại khi nhìn thấy Hạ Tử Hy xuất hiện liền lập tức bước đến hỏi han: “Em đã về rồi? Ăn cơm chưa? Có đói không?”
Giọng nói của anh vẫn như cũ, vẫn tràn ngập sự quan tâm ấm áp, giống như chuyện sáng nay chưa từng xảy ra vậy.
Hạ Tử Hy đứng cách xa anh, lên tiếng: “vẫn chưa!”
“Đi! Chúng ta trờ về ăn cơm thôi!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên bước đến nắm lấy tay cô, dẫn cô bước vào bên trong.
Hạ Tử Hy không lên tiếng, cũng mặc cho anh dẫn vào.
Nhìn theo bóng lưng của anh, Hạ Tử Hy cũng không nên tiếng, chỉ bước theo sau anh.
“Em cứ nghỉ ngơi trước đi, anh đi nấu cơm trước!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nấu cơm?
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy có chút kinh ngạc, cũng có chút nghi ngờ bản thân mình có phải nghe lầm hay không.
Nghĩ đến “chiến tích vĩ đại” lần trước trong nhà bếp của anh, Hạ Tử Hy liền hét lên ngăn cản: “Vần nên để em nấu cơm thôi!”
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên ngây người, Hạ Tử Hy ngược lại đứng dậy bước vào trong nhà bếp.
Mục Cảnh Thiên đứng lặng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Hạ Tử Hy, chân mày nhíu chặt.
Cho đến khi làm xong bữa tối, hai người từ trước đến nay khi ăn cơm đều rất ít nói, dẫn đến khẩu vị của cả hai cũng không tốt đẹp
là bao, chỉ ăn được một chút.
Sau khi thu dọn xong xuôi mọi chuyện, Hạ Tử Hy liền bước lên sân thượng, Mục Cảnh Thiên từ phía sau nhìn theo cô, sau đó bước lên, từ phía sau ôm lấy cô.
“vẫn còn tức giận sao?”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy cỏ chút ngây người, “Không có!”
“Anh ngày mai liền đuổi việc cô ấy có được không? Anh xin thề, anh đối với cô ấy không hề có chút tình cảm niệm tình cũ nào cả, em đừng tức giận nữa cỏ
được không?” Mục Cảnh Thiên nói.
Lời này của Mục Cảnh Thiên hoàn toàn nằm trong dự tính của cố.
Đây xem như là lần đầu tiên hai người bọn họ cãi nhau, dựa vào tính cách kiêu ngạo của Mục Cảnh Thiên, anh tuyệt đối không nhún nhường, cho nên hiện tại khi anh nói những lời này, vẫn có chút bất ngờ.
Hàng lông mi dài khẽ chớp, cô quay đầu nhìn Mục Cảnh Thiên: “Em không hề tức giận!”
Chỉ cần thông qua một tác nhỏ như vậy Mục Cảnh Thiên cũng có thể hiểu rõ cô.
“Em có tâm sự sao?”