Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 546: Em muốn chia tay với anh sao?
Nhưng Hạ Tử Hy rõ ràng chính là không giống như vừa rồi.
Suy nghĩ một lát, liền lên tiếng: “Anh không cảm thấy cô ấy đáng thương, chỉ là quả thật là anh có lỗi với cô ấy trước, anh hiện tại
chỉ muốn tìm một cơ hội thích hợp đẻ cô ấy từ chức mà thôi!”
“Đối với em mà nói, việc cô ấy có từ chức hay không đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là Mục Cảnh Thiên, em không hi vọng người đàn ông của mình đối với người phụ nữ khác nảy sinh lòng thương tiếc cùng vấn vương tình cảm cũ, nếu như là như vậy, vậy thì em tình nguyện không cần!” Hạ Tử Hy nói.
“Hạ Tử Hy!!!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô, chân mày nhíu chặt, khi nhìn cô cảm giác không nói nên
lời.
“Em muốn chia tay với anh sao?”
“Nếu như anh thật sự là loại người như vậy, thì em sẽ chia tay!” Hạ Tử Hy lập trường kiên định, cũng rất khẳng định nói.
Cô tuyệt đối không cần một người đàn ông nảy sinh lòng thương xót với một người con gái khác.
Đối với cô mà nói, đây cũng là một sự bi kịch.
Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy,
nhìn anh không có ý định nói tiếp vấn đề này, Hạ Tử Hy liền quay người bước đi.
Mục Cảnh Thiên đứng bất động bên trong văn phòng của mình, nhìn theo bóng lưng của Hạ Tử Hy, đây cũng là lần đầu tiên hai người bọn họ tranh cãi với nhau, lúc này anh mới phát hiện ra được, thì ra cảm giác này…thật là không sảng khoái chút nào cả!
Có đôi khi, phụ nữ tranh giành tình cảm, còn đàn ông chính là không nhẫn tâm.
Sau khi tan ca, Hạ Tử Hy liền nhận được điện thoại của Tống Kỳ.
Sau khi nhận điện thoại, cô liền lập tức đến tìm Tống Kỳ.
vẫn là quán cafe Lancer lần trước.
Khi nhìn thấy Hạ Tử Hy xuất hiện, Tống Kỳ liền nhíu mày nói: “Thế nào? Em không vui sao?”
Nghe câu nói này của Tống Kỳ, Hạ Tử Hy mỉm cười nói: “Không có!”
“Em không che dấu được anh đâu, có chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Tống Kỳ truy hỏi.
“Thật sự không có!” Hạ Tử Hy trả lời, nhưng cô không muốn đem việc giữa mình cùng Mục Cảnh Thiên kể lại cho Tống Kỳ.
Nhìn thấy cô không hề có ý chia sẻ, Tống Kỳ cũng không miễn cưỡng.
“Hình chụp chiếc nhẫn anh đã tìm ra rồi!” Tống Kỳ nói.
Nghe đến điều này, Hạ Tử Hy ngây người: “ở đâu?”
Tống Kỳ thấy ra một tấm ảnh, đặt lên bàn, đưa về phía Hạ Tử Hy.
Khi nhìn thấy tấm ảnh, cô thoáng chốc ngây người.
Có đôi khi, trực giác thật sự là một thứ vô cùng đáng sợ. Cũng vì chiếc nhẫn này không phải của người khác, chính là của Lăng Tiêu Vân.
Hạ Tử Hy đã từng nhìn thấy qua cô ta đeo chiếc nhẫn này.
Hiện tại, nhìn thấy chiếc nhẫn này, giống như đã có được đáp án cho mình.
Tống Kỳ nhìn Hạ Tử Hy, có thể nhìn ra nét bất thường từ cô: “em có phải đã từng nhìn qua chiếc nhẫn này?”