Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 545: Mục tổng, vẫn cần phải ký tên đây!
“Em vừa rồi không phải nói anh miệng lưỡi trơn tru sao? Vậy em không muốn thử một lát sao?”
Hạ Tử Hy: “…”
Liếc mắt khinh thường Mục Cảnh Thiên, bất kể hai người nói về chủ đề gì, anh ấy đều có thể dẫn
dắt câu chuyện theo hướng này.
Lúc này, Hạ Tử Hy hướng về phía anh mỉm cười: “Mục tổng, vẫn cần phải ký tên đây!” vừa nói vừa đưa hồ sơ về phía cô, ngăn cách giữa hai người!”
Mục Cảnh Thiên liếc mắt, cũng không quá để tâm, hơn nữa còn ôm trọn vòng eo cô, khiến cho không khí ái muội càng lúc càng áp sát gần hơn: “Anh có thể ký tên cho em không? Lưu lại chữ ký đặc biệt của anh trên làn da của em…”
Nghe câu nói này của anh, Hạ Tử
Hy mỉm cười: “Mục tổng, em vẫn còn chuyện phải xử lý, ra ngoài làm việc trước đây…” vừa nói, cô liền chậm rãi đẩy nhẹ Mục Cảnh Thiên muốn rời khỏi.
Mục Cảnh Thiên ngược lại kéo cô về phía mình, nhìn cô nói: “Không lẽ em không có lời nào muốn nói với anh sao?
Hạ Tử Hy nhìn anh, hai mắt híp lại: “Cái gì?”
“Không có gì muốn hỏi anh sao?”
Hạ Tử Hy vẫn không lên tiếng.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn cô: “Chuyện liên quan đến Lăng Tiêu Vân…”
Nhắc đến chuyện này, khóe môi Hạ Tử Hy nhếch lên: “Mục tổng
muốn giải thích với em chuyện này sao?”
“Tất nhiên!”
“Vậy được, vậy em xin rửa tai lắng nghe vậy!”
Nhìn Hạ Tử Hy lúc này, bên ngoài đã bàn tán cả một người, anh làm sao có thể không biết được chứ, chỉ là Hạ Tử Hy không lên tiếng hỏi, nhưng anh vẫn muốn giải thích.
“Cô ấy trước đây nói rằng sẽ không quay lại làm việc, anh cũng không ngờ rằng cô ấy lại
đột nhiên quay trở về, em phải biết rằng, anh hiện tại không có cách nào đuổi việc cô ấy!”
Hạ Tử Hy nhướng mày: “Cảm giác lương tâm bất an?”
“Anh chỉ cảm thấy hiện tại không phải là thời điểm thích hợp mà thôi!” Mục Cảnh Thiên nói, dù sao anh cũng đã cô phụ Lăng Tiêu Vân trước, hiện tại ép cô từ chức, vậy thì trong lòng anh cũng có chút khó chịu.
Đây là căn bệnh chung của đàn ông!
Đồng tình, đáng thương!
Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên: “Em không hề để ý đến việc cô ấy có quay trở lại làm việc hay không, nhưng Mục Cảnh Thiên, em phải cảnh cáo anh trước một chuyện, nếu như trong lòng anh thương xót cô ấy, vậy thì không bằng hiện tại anh cứ đi an ủi người ta đi!”
Nghe câu nói này của cô, Mục Cảnh Thiên chân mày nhíu chặt: “Lời này của em có ý gì?”
“Chính là ý như những gì anh nghe thấy, chính là như vậy, em
đi ra ngoài trước đây!” Hạ Tử Hy nói xong, liền rời khỏi, cũng không hề có ý thảo luận quá sâu chủ đề này, nhưng Mục Cảnh Thiên không cho phép, vươn tay ngăn cô lại.
“Em đang tức giận sao?”
“Không có!”