Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 544: Có ý gì? Tôi nghĩ rằng cô so với tôi càng hiểu rõ hơn!
Đóng vai một người xa lạ cả một ngày, cuối cùng cũng nói chuyện rồi sao?
Hạ Tử Hy lưng đối diện với cô, khi nghe giọng nói của Lăng Tiêu Vân vang lên, khóe môi nhếch lên nói: “Không bất ngờ!”
“Hôm nay bất kể cô làm bất cứ chuyện gì, tôi cũng không cảm thấy bất ngờ!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe đến đây, Lăng Tiêu Vân nhíu mày: “Lời này có nghĩa là gì?”
Hạ Tử Hy mỉm cười, quay lưng
đối diện với cô, ánh mắt càng thêm chắc chắn: “Có ý gì? Tôi nghĩ rằng cô so với tôi càng hiểu rõ hơn!”
Lăng Tiêu Vân nhìn Hạ Tử Hy, ánh mắt của cô giống như nhìn thấu người khác.
Lăng Tiêu Vân dời tầm mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt: “Vậy sao? Vậy thì cô cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý, bởi vì tôi bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế cô!”
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Vậy thì tôi mỏi mắt trông
chờ!” vừa nói, cô liền cầm lên tách café, từ bên người Lăng Tiêu Vân bước ra ngoài.
Vừa bước ngang người Lăng Tiêu Vân, như đột nhiên nhớ đến chuyện gì, liền nghiêng người nhìn cô: “Lăng tiểu thư, cô có tin câu nói lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát không?”
Hạ Tử Hy đột nhiên bất ngờ nói bên tai cô một câu nói như vậy, khiến Lảng Tiêu Vân có chút ngây người: “Lời này của cô có ý gì?”
“Cũng không có ý gì cả, chỉ là
muốn nhắc nhở với cô rằng, tôi tin câu nói đó mà thôi!” vừa dứt lời, Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó trực tiếp bước ra khỏi phòng trà nước.
Lăng Tiêu Vân ngây người đứng bên trong, nhìn theo bóng lưng của Hạ Tử Hy, không lẽ cô ta đã biết được gì rồi sao?
Vào lúc chuẩn bị tan ca, Hạ Tử Hy đến văn phòng của Mục Cảnh Thiên để đưa tài liệu.
Mục Cảnh Thiên lúc này đang
ngồi trên chiếc ghế dựa, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền, cổ tay áo xắn lên một nữa, lộ ra một nửa bắp tay có lực.
Người đàn ông trong công việc luôn có một nét quyến rũ đặc biệt của phái mạnh.
“Hạ tiểu thư, thì ra em cũng có lúc nhìn người khác nhìn đến mức si mê như vậy!” Mục Cảnh Thiên đầu vẫn không ngẩng lên liền biết người đến chính là Hạ Tử Hy.
Nghe thấy câu nói này của anh,
Hạ Tử Hy tiến về phía trước nửa bước: “Anh biết là em đến sao?”
Mục Cảnh Thiên ngước mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười, sau đó đứng dậy trực tiếp bước đến: “Nếu như em thích một người, thì mùi hương của cô ấy, tiếng bước chân, đến cả hơi thở, những thứ này em đều có thể cảm nhận được!” vừa nói, anh liền vươn tay ôm lấy cô.
Hạ Tử Hy mỉm cười, ngước nhìn anh: “Anh từ đâu học được những lời nói sến súa như thế này chứ?”
“Đây là những lời thật lòng!” vừa nói, anh liền bước đến gần Hạ Tử Hy hơn, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người cô.
“Trên người em có một mùi hương thanh mát rất đặc biệt!” anh nói.
“Ăn nói bậy bạ, em từ trước đến nay chưa bao giờ dùng nước hoa!”
“Không phải mùi nước hoa, mà là một mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về em, cho nên chỉ cần em xuất hiện bên cạnh anh, anh nhất định có thể cảm nhận được!”
“Mục tổng, anh hiện tại miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru rồi!” Hạ Tử Hy nhìn anh nói.
Mục Cảnh Thiên mỉm cười: “Vậy em có muốn thử hay không?”
“Thử cái gì?” Hạ Tử Hy hỏi.