“Bác sĩ, bệnh nhân như thế nào rồi?”
Lúc này, tất cả mọi người đều xoay xung quanh bác sỹ căng thẳng hỏi.
Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên nắm chặt tay vào nhau, cũng lo lắng bước về phía bác sĩ.
Lúc này, bác sỹ tháo khẩu trang nhìn tất cả bọn họ: “Bệnh nhân từ trên lầu ngã xuống, hiện tại cần phải làm phẫu thuật cấp cứu ngay lập tức, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng!”
Nghe đến câu nói này của bác sỹ, tất cả bọn họ đều kinh ngạc.
“Bác sĩ, bất kể dùng phương pháp gì, nhất định phải cứu sống mẹ của tôi!” Mục Trăn lên tiếng nói.
“Bác sĩ, có bất kỳ dặn dò gì, xin ông cứ nói ra!” Mục Cảnh Thiên bình tĩnh nói.
Nếu như bác sỹ đã nói như vậy, nhất định là có nguyên nhân gì khác.
Nhìn thấy lúc này ở hiện trường vẫn còn người giữ được lý trí, bác sỹ liền nhìn sang Mục Cảnh Thiên nói: “Chuyện là như thế này, cũng vì sắp tới đây phải phẫu thuật não bộ, sẽ có nguy hiểm nhất định, nếu như phẫu thuật thành công, sẽ tỉnh lại sau hai ngày làm phẫu thuật; còn trong trường hợp người bệnh
không thề tỉnh lại, có lẽ sẽ trở thành người thực vật…”
Nghe đến chuyện này, sắc mặt của tất cả mọi người đều lập tức thay đổi.
“Làm sao có thể như vậy chứ?”
“Hi vọng mọi người có thể chuẩn bị tốt tâm lý, nếu như đồng ý thì vui lòng ký tên!” Lúc này, sau khi bác sĩ vừa dứt lời thì nữ y tá phía sau liền đưa đến một phần tài liệu cần người nhà chấp nhận phẫu thuật.
Nhìn thấy tập tài liệu này, tất cả
mọi người đều ngây người, không biết nên làm như thế nào.
Nếu như đồng ý ký tên, vậy thì giống như đã đẩy nữa người Mục lão thái thái bước vào quỷ môn quan. Chuyện này ai dám ký tên chứ?
Bọn họ ai cũng không dám ký tên lên trên!
Lúc này, Mục Cảnh Thiên vươn tay: “Để tôi ký!” vừa nói, trực tiếp nhận lấy, vung tay múa bút, ngay phía trên tập văn kiện ký tên.
Hạ Tử Hy lúc này đang đứng bên
cạnh hắn, nói không ra bất kỳ cảm giác nào.
Cô biết rằng, Mục Cảnh Thiên đây là đang thay Mục Trăn kí tên.
Trong lòng Hạ Tử Hy lúc này nói không ra bất kỳ tư vị nào, như thế nào cũng không nghĩ rằng mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng như vậy.
Giây phút này không biết nên an ủi Mục Cảnh Thiên như thế nào, chỉ có thể vươn tay nắm chặt lấy bàn tay cùa hắn.
Cảm nhận được sức lực từ Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên cũng nắm chặt lấy tay cô. Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn bác sĩ nói: “Hy vọng mọi người có thể nhanh chóng sắp xếp làm phẫu thuật!”
“Anh yên tâm, chúng tôi đang sắp xếp. Đúng rồi, trong các vị có ai thuộc nhóm máu AB hay không?”
Câu hỏi này lập tức khiến mọi người đông cứng.
“Cũng vì chuẩn bị tiến hành phẫu thuật, hiện tại trước mắt lượng máu AB trong kho lưu trữ không đủ, nhằm tránh trường hợp bệnh
nhân xuất huyết máu số lượng lớn, cho nên lát nữa có khả năng cần phải rút máu, nếu như trong các vị có người thuộc nhóm máu AB thì càng thuận tiện hơn!” Bác sĩ giải thích.
Mục Cảnh Thiên cùng Mục Trăn liếc mắt nhìn nhau, trong hai người bọn họ đều không phải.
Chính vào ngay lúc này, Hạ Tử Hy nhanh chóng lên tiếng: “Có tôi!”
Nghe giọng nói của cô vang lên, Mục Cảnh Thiên liền xoay người liếc mắt nhìn cô: “Hạ Tử Hy…”
Hạ Tử Hy cũng xoay người sang nhìn Mục Cảnh Thiên: “Em tin rằng bà nội nhất định sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì!”
Ngạn vạn câu nói, toàn bộ đều mắc nghẹn trong cổ họng, Mục Cảnh Thiên lúc này bất cứ lời nào cũng không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể nhìn Hạ Tử Hy, mạnh mẽ gật đầu.
“Được, cô đi với chúng tôi làm chuẩn bị!” Bác sĩ lên tiếng.
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó bước theo bác sĩ cùng y tá vào bên trong.
Cánh cửa phòng cấp cứu lại lần nữa khép lại, lúc này, trái tim những người đang đứng bên ngoài như bị một vật gì đó treo lên.
Phẫu thuật tiến hành hơn một tiếng ba mươi phút, mỗi khi có y tá bước ra ngoài, Mục Cảnh Thiên đều vô cùng lo lắng bước lên hỏi thăm, nhưng mỗi lần đều nhận được đáp án như nhau chính là: “Tạm thời không rõ tình hình!”
Trái tim Mục Cảnh Thiên như rơi vào đáy cốc.
Cảm giác này không biết nên nói như thế nào.
Hắn hiện tại tình nguyện người nằm bên trong chính là bản thân mình, như vậy vẫn tốt hơn dày vò ở đây.
Lúc này, người bên ngoài không biết như thế nào đã nắm được thông tin, liền vây kín cửa bệnh viện, mong có thể tranh giành quyền phỏng vấn đầu tiên.
A Kiệt lúc này đang ờ bên ngoài xử lý những việc liên quan đến quan hệ công chúng. Còn điện thoại Mục Cảnh Thiên lúc này
đang trong trạng thái khóa máy, bất kỳ ai cũng không thể liên lạc được.
Huống Thiên Hựu, Tiêu Ân còn có Mạc Thiệu Thần cũng tranh thủ thời gian đến bệnh viện, bọn họ đều thông qua lối thoát hiểm để bước vào bên trong bệnh viện.
“Như thế nào rồi?” Tiêu Ân nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi.
Mục Cảnh Thiên lắc đầu: “vẫn chưa rõ tình huống!”
“Cậu yên tâm, bà nội cát nhân tự
hữu thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện gi đâu!” Huống Thiên Hựu nói.