Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 443-450




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 443: Đến đây

“Vậy được, anh sẽ là người đầu tiên nói cho em biết!” Mục Cảnh Thiên nói.

Nhắc đến chuyện này, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười: “Vậy sao? Vậy tôi của hai năm trước, cũng chưa từng hóa trang, vậy cũng chưa từng

thấy anh khen tôi lần nào!”

“Hạ Tử Hy, em nói chuyện rất có lý phải không? Nếu như không phải hai năm trước em giả vờ xấu xí để gạt anh, thì tình huống hiện tại cũng không đến mức này!”

“Vậy ý của anh chính là đang trách tôi?”

“Không phải sao?”

Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy trực tiếp dậy: “Đúng, trách tôi!

Cho nên Mục tổng à, nếu anh không còn buồn ngủ nữa, thì nhanh chóng trở về đi!” Hạ Tử Hy nói.

Mục Cảnh Thiên vẫn nằm trên sofa không động đậy: “Tối hôm nay e rằng không cách nào trở về được rồi!”

“Tại sao!”

“Rất mệt, hơn nữa cánh tay cũng rất đau, e rằng không cách nào lái xe được!” Mục Cảnh Thiên nói, âm thanh không quá lởn, nhưng lại cố ý ra vè đau đớn.

Hạ Tử Hy nhíu mày. Vừa rồi cũng không thấy anh ta làm ra dáng vẻ này.

“Vậy ý của anh chính là…đêm nay muốn ờ lại đây?”

Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Có gì không thể?”

“Tất nhiên không được, Mục tổng, nếu anh làm như vậy, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm mối quan hệ chúng ta!” Hạ Tử Hy nói.

Nghe đến câu nói này, Mục Cảnh Thiên nhíu mày: “Hạ Tử Hy, em từ khi nào lại để ý đến ánh nhìn người khác như vậy? Hơn nữa, em không nói, anh không nói, người khác làm sao biết được?”

“Còn nữa vừa rồi khi anh chưa mở mắt, em đã giúp anh đắp chăn, không phải đã ngầm thừa nhận đêm nay anh có thể ở lại đây sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy nói từng chữ rõ ràng, từng câu lập luận rõ ràng, Hạ Tử Hy thật sự không biết nên nói gì mới tốt.



“Nhưng hiện tại anh không ngủ!”

“Hạ Tử Hy, em có thể đừng cứng đầu như vậy được không, em có thể không nguyên tắc một chút!” Mục Cảnh Thiên nói.

“Không được!” Hạ Tử Hy vô cùng kiên quyết nói.

Lúc này, Mục Cảnh Thiên xem như cũng nhận ra được, Hạ Tử Hy chính là cố ý, cố ý không muốn hắn ở đây nghỉ ngơi.

Nhưng dù sao cũng đã đến thời gian này rồi, Mục Cảnh Thiên cũng không có ý định rời đi, quyết tâm phải ở lại bằng được.

Nằm trên ghế sofa, giả vờ dáng vẻ yếu đuối: “Anh hiện tại rất mệt, hơn nữa cũng rất đau, nếu như em thật sự nhẫn tâm đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng của mình, vậy thì em cứ đuổi anh ra ngoài!”

“Anh…”

“Được rồi, đã muộn như vậy rồi, anh cũng buồn ngủ rồi, em có muốn ngủ cùng anh không? Hay em muốn như thế nào?” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy hỏi ngược lại, trong ánh mắt còn mang chút châm chọc, khiến cho Hạ Tử Hy không thể nói được bất

cứ điều gì.

“Vô lại!” Hạ Tử Hy để lại một câu nói, sau đó xoay người bước vào phòng ngủ.

“Đợi một lát!” lúc này, Mục Cảnh Thiên đột nhiên lên tiếng.

Hạ Tử Hy nhíu mày, quay người lạl nhìn anh ta: “Anh lại muốn như thế nào?”, chính là một bộ dạng nhìn Mục Cảnh Thiên giở trò.

Mục Cảnh Thiên hướng về phía cô ngoắc tay nói: “Đến đây!”

“Có vấn đề gì thì cứ trực tiếp nói ra!” Hạ Tử Hy không muốn bước đến, Mục Cảnh Thiên chuyện gì cũng có thể làm ra, ai mà biết được!
Chương 444: Anh đang cười cái gì?

Mục Cảnh Thiên sửng sốt, nhíu mày: “Hạ Tử Hy, em có cần phải phòng bị với anh đến như vậy không? Em yên tâm, anh tuyệt đối không đụng vào em!” Mục Cảnh Thiên đảm bảo.

Sau khi nghe câu nói này của anh ta, ánh mắt Hạ Tử Hy lập tức liếc mắt về phía Mục Cảnh Thiên.

“Em hiện tại muốn tự mình bước

đến? Hay muốn anh bước qua?” Mục Cảnh Thiên hỏi.

Sau đó, vô cùng bất lực, Hạ Tử Hy chỉ có thể bước về phía anh ta. Nếu như không phải nể tình vết thương của anh ta vẫn chưa hồi phục, cô mới không chủ động bước đến. Sau đó, Hạ Tử Hy bước đến trước mặt nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi: “Có chuyện gì?”

“Đến gần anh một chút!” lúc này, Mục Cảnh Thiên đột nhiên lên tiếng, sau đó vươn tay kéo cả người cô đến gần, ôm trọn trong vòng tay.

“Này, Mục Cảnh Thiên, anh không phải nói…”

Lời này của cô vẫn chưa nói hết, Mục Cảnh Thiên không biết từ đâu rút ra một món đồ. Nắm lấy tay cô, sau đó giúp cô đeo vào.

Hạ Tử Hy vô thức muốn rút tay về, nhưng Mục Cảnh Thiên lại khóa chặt cô, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích!”

Hạ Tử Hy nhíu mày: “Anh đang làm gì?”

Lời vừa muốn nói ra, cô liền nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay, hơn

nữa kiểu dáng cùng với chiếc đồng hồ của Mục Cảnh Thiên giống nhau như đúc, chỉ là kích cỡ nhỏ hơn một chút mà thôi.

Hạ Tử Hy vô cùng rõ ràng công dụng của chiếc đồng hồ này, không kiềm được nhìn Mục Cảnh Thiên khẽ nói: “Anh…”

“Đừng tháo xuống, bất kể lúc nào!” sau khi giúp cô đeo vào, Mục Cảnh Thiên nhìn cô dặn dò.

Khi nghe thấy những lời này của Mục Cảnh Thiên, Hạ Từ Hy liền nhìn chiếc đồng hồ trên tay, trong lòng nói không rõ mùi vị gì.

“Công dụng của chiếc đồng hò này, em cũng biết rõ; ngoài ra chỉ cần nhấn vào đây liền có thể nói chuyện với anh!” Mục Cảnh Thiên nói.

“Nói chuyện?” Hạ Tử Hy nhướng mày.

Mục Cảnh Thiên gật đầu ngầm thừa nhận.

“Như vậy không phải có thẻ tiết kiệm được tiền điện thoại sao?”

Mục Cảnh Thiên: “…”

“Nếu như không muốn bị phát

hiện, tốt nhất đừng dùng đến, chiếc đồng hồ này chỉ dành cho những lúc nguy cấp mà thôi!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói.

Khi nghe đến câu nói này của hắn, ánh mắt trong suốt của Hạ Tử Hy nhìn thẳng vào Mục Cảnh Thiên, thể hiện mình đã hiểu ý những gì hắn nói.

“Nếu như không muốn bị phát hiện, tốt nhất đừng dùng đến, chiếc đồng hồ này chỉ dành cho những lúc nguy cấp mà thôi!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói.

Khi nghe đến câu nói này của hắn, ánh mắt trong suốt của Hạ Tử Hy nhìn thẳng vào Mục Cảnh Thiên, thể hiện mình đã hiểu ý những gì hắn nói.

“vẫn còn những công dụng khác, đến lúc đó anh lại dạy cho em!” Mục Cảnh Thiên nói.

Sau khi nghe thấy lời này của hắn, Hạ Tử Hy gật đầu đồng ý.

Nhìn Hạ Tử Hy lúc này, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên, hắn vô cùng thích dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện lúc này của Hạ Tử Hy. Giống như một cô gái nhỏ vậy.

Nhìn nụ cười vui sướng của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy nhíu mày thắc mắc: “Anh đang cười cái gì?”

1636518358473.png


Chương 445: Tại sao lại đối xử với cô như vậy?

“Tôi buồn ngủ rồi, nghỉ ngơi trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi!” Hạ Tử Hy nói, hoàn toàn quên mất việc cô muốn Mục Cảnh Thiên rời khỏi vừa rồi.

Đứng dậy, cũng không nhìn Mục Cảnh Thiên liền xoay người bước vào phòng ngủ, bóng lưng của cô lúc này có chút giống với dáng vẻ muốn chạy trốn.

Mục Cảnh Thiên nằm trên ghế sofa, nhìn theo bóng lưng của Hạ Tử Hy, khóe môi nhếch lên nụ

cười vui vẻ, thì ra một người cũng có thể thỏa mãn như thế này. Không cần cô ấy báo đáp bất kỳ điều gì, chỉ cần có thể vì cô ấy làm bất cứ chuyện gì cũng có thể cảm thấy đã rất thỏa mãn roi.

Nghĩ đến đây, Mục Cảnh Thiên liền vươn tay, gối dưới đầu, đưa mắt quan sát bốn phía. Lần đầu tiên cảm thấy trong một căn phòng nhỏ như vậy, lại có thẻ vui vẻ đến vậy. Chỉ vì trong căn phòng bên trong có một người khiến hắn luôn nhớ mong cùng khát khao.

LÚC này trong phòng ngủ, Hạ Tử Hy nằm trên giường, vẫn luôn nhớ về hình ảnh cùng Mục Cảnh Thiên dựa sát vào nhau. Ánh mắt, nụ cười cùng hơi thở của anh ta. Nghĩ đến chuyện này, cô liền đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ mới được đeo vào, kiểu dáng có chút nam tính, ngược lại bị Mục Cảnh Thiên yêu cầu làm nhỏ hơn một chút, hiện tại nhìn vô cùng tinh xảo, lịch lãm, hào phóng, nghĩ đến đây khóe môi không nhịn được nhếch lên nụ cười.

Cô không hề có ý muốn tháo xuống, đầu tiên, đây là do Mục Cảnh Thiên đeo lên cho cô, thứ hai chiếc đồng hồ này cũng được xem như một chiếc bùa đảm bảo sự an toàn của cô. Không nghĩ đến anh ta lại có thể tỉ mỉ đến như vậy, còn cố ý làm kiểu dáng giống y nhau.

Hạ Tử Hy ngoài mặt không thừa nhận, nhưng trong lòng giống như đang bị thứ gì đó nhè nhẹ chạm vào. Nhìn ngắm hồi lâu, có chút buồn ngủ, Hạ Tử Hy lúc này mới chuẩn bị nghỉ ngơi.

Một đêm nay, mặc dù không cùng

một căn phòng, nhưng cả hai người đều ngủ một giấc yên ổn.

Một bên khác, Lăng Tiêu Vân đang ngồi trên giường, sắc mặt vô cùng khó coi. Trong đầu hiện giờ chỉ toàn là hình ảnh hôm nay ở nhà hàng tình cờ gặp Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy. Nỗi đau khổ trong lòng không từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Càng nghĩ đến càng cảm thấy tức giận, cuối cùng hung hăng đem tất cả đồ vật trên giường vứt xuống đất!

Tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với cô như vậy?

Nỗi đau trong tim Lăng Tiêu Vân không cách nào diễn tả ra được.

Những năm nay, ở bên cạnh Mục Cảnh Thiên, cô dốc lòng dốc sức nhưng lại không bằng một vài tháng ngắn ngủi của Hạ Tử Hy.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô không cách nào bình tĩnh được!

Những năm nay, ở bên cạnh Mục Cảnh Thiên, cô dốc lòng dốc sức nhưng lại không bằng một vài tháng ngắn ngủi của Hạ Tử Hy.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô không cách nào bình tĩnh được! Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy?

Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy!

Đồ vật trên giường cũng như trên bàn, có thể ném vỡ được đều đã bị cô ném vỡ.

Ngồi trên nền nhà, nước mắt

không ngừng tuôn rơi. Tại sao? Tại sao lại đối xử với cô như vậy?

Cũng không biết bản thân đã ngồi trên đất khóc bao lâu, đợi đến khi Lăng Tiêu Vân khôi phục lại tinh thần, hai mắt cô liền lướt nhìn điện thoạỉ rơi trên đất.

Ngây người một lát, liền bước đến gần, cầm điện thoại rơi trên đất xem xét.

Lúc này cô mới nhớ đến chuyện xảy ra đêm đó, chính là điện thoại của người đàn ông đó để lại trên xe cô.

Do dự một hồi lâu, cô cuối cùng vẫn cầm lên điện thoại, tìm kiếm số điện thoại, cuối cùng phát hiện được điều gì, suy nghĩ giây lát cuối cùng vẫn gọi đến số điện thoại kia.
Chương 446: Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?

Đêm khuya, gần hai giờ sáng.

Một chiếc xe màu đỏ chói phát ra âm thanh thắng xe chói tai trên đường lớn.

Dừng xe bên đường không lâu, lúc này liền có một người đàn ông bước đến, không chút vội vã

bước chân đến, khi đến trước chiếc xe màu đỏ liền trực tiếp mở cửa bước vào bên trong.

“Tìm tôi có việc gì?” Khi vừa ngồi vào bên trong, A Thuật liền lên tiếng, đến liếc mắt cũng không nhìn đến Lăng Tiêu Vân.

Lúc này, Lăng Tiêu Vân liền lấy điện thoại từ trong túi xách ra: “Đây là lần trước anh làm rơi lại trên xe tôi!”

Nhìn chiếc điện thoại trong tay Mục Cảnh Thiên, A Thuật thoáng sửng sốt sau đó liền vươn tay cầm về: “Cảm ơn!”

“Anh rõ ràng biết điện thoại rơi ở chỗ tôi, tại sao không đến tìm?” Lăng Tiêu Vân hỏi.

Nghe đến đây, A Thuật có chút sa sút tinh thần nhếch môi cười: “Cô muốn nói điều gì?”

“Tại sao không tìm tôi?”

“Nếu như tôi nói tôi không biết thì sao? Cô tin không?” A Thuật ngước mắt nhìn cô.

Lăng Tiêu Vân nhìn chằm chằm vào A Thuật, không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập nghi ngờ.

Nhìn thấy Lăng Tiêu Vân không có ý nói chuyện, A Thuật liền có ý xuống xe: “Được rồi, điện thoại tôi cũng đã nhận lại được rồi, cảm ơn nhé!” vừa nói, liền đẩy cửa xe chuẩn bị bước xuống.

“Cố ý thả dây dài câu cá lớn sao?” lúc này, Lăng Tiêu Vân đột nhiên lên tiếng.

Nghe đến đây, động tác đẩy cửa xe của A Thuật liền ngừng lại, quay đầu nhìn Lăng Tiêu Vân hỏi lại: “Cái gì?”

Lúc này, Lăng Tiêu Vân cũng quay đầu lại nhìn anh ta: “Anh cố

ý làm như vậy có phải không?” Giọng điệu không chút nghi ngờ, ngược lại chính là khẳng định.

Nói đến đây, A Thuật nhếch môi nói: “Tôi không hiểu ý của cô!”

“Điện thoại cố ý làm rơi lại trên xe, cố ý không tìm đến, không phải đang đợi tôi chủ động tìm anh sao?” Lăng Tiêu Vân cười lạnh nói.

A Thuật thoáng sửng sốt, sau đó khóe môi nhếch lên, ánh mắt ma mị nhìn về phía Lăng Tiêu Vân: “Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Tôi không muốn nói bất kỳ điều gì, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, mục đích của anh đạt được rồi!” Lăng Tiêu Vân cũng vô cùng trực tiếp nói.

Nghe đến đây, đôi mắt A Thuật lập tức nghi hoặc nhìn cô. Lăng Tiêu Vân cũng không chút ngại ngùng nhìn lại hắn.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng A Thuật hung hăng quay lại, ép chặt Lăng Tiêu Vân lên ghế xe: “Nếu đã biết vậy tại sao còn đến tìm tôi?” A Thuật hung hăng nói, nhưng càng nhiều hơn chính là mang theo dục vọng

đang bị đè ép.

Lăng Tiêu Vân nhìn hắn, khóe môi nhếch lên: “Đây không phải là mục đích của anh sao?”

A Thuật nhìn cô, tiếp tục im lặng nhìn cô, sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười tà mị: “Vậy cô có biết hậu quả khi đến đây không?”

“Không biết?”

“Vậy thì để tôi nói cho cô biết!” vừa nói, A Thuật liền hung hăng hôn lên môi cô.

Đối diện với nụ hôn như vũ bão

của A Thuật, Lăng Tiêu Vân không hề kháng cự, ngược lại còn vươn tay ôm chặt lấy hắn.

Đối diện với nụ hôn như vũ bão của A Thuật, Lăng Tiêu Vân không hề kháng cự, ngược lại còn vươn tay ôm chặt lấy hắn. A Thuật liên tiếp hôn lên đôi môi, gò má, chiếc cỗ thon dài, đến cả mở rộng chiếc cổ áo cùa cô hung hăng hôn lên.

Lăng Tiêu Vân ngồi im không nói bất cứ điều gì, hơn nữa còn đặc biệt hưởng thụ nụ hôn của hắn.

Lúc này, sau một trận mưa hôn cuồng loạn, A Thuật ngước mắt, đôi mắt chứa đầy dục vọng nhìn Lăng Tiêu Vân: “Tại sao lại đến tìm tôi?”

Nghe câu hỏi này của anh ta, đôi mắt Lãng Tiêu Vân khép lại, mang theo vài phần rờỉ rạc: “Bởi vì anh có thể mang đến niềm vui cho tôi!”

Nghe vậy, đôi mắt A Thuật đột nhiên tối thêm vài phần: “Cô đừng hối hận!”

Lăng Tiêu Vân nhếch môi cười nhạt: “Người tôi cũng đã đến đây, còn có gì có thể hối hận được chứ?”

Nhắc đến đây, A Thuật nhìn cô sau đó trực tiếp bước xuống xe.

Tại đây có hình ảnh

1636518374785.png


Chương 447: Thì ra đã có tình yêu mới


Lăng Tiêu Vân nhếch môi nói: “Anh từ khi nào đã lề mề dài dòng như vậy; xem ra tôi đã tìm sai người rồi!” vừa nói, Lăng Tiêu Vân liền nhấc người ngồi dậy.

A Thuật trực tiếp kéo cô trở về, ấn lên trên giường. Những lời vừa rồi của Lăng Tiêu Vân rõ ràng đang kích động hắn, hơn nữa hắn chính là bị khuất phục bời những lời này.

Đôi mắt thâm trầm nhìn về phía Lăng Tiêu Vân, sau đó mạnh mẽ hôn cô. Tốc độ A Thuật rất

nhanh, cũng rất hung hãn, hơn nữa còn có vài phần thô lỗ, trên phương diện này hắn cùng Mục Cảnh Thiên rất giống nhau, đều mang theo sự hoang dã nguyên thủy. Giống như loài mãnh thú bước ra khỏi lồng sắt.

Thoáng chốc A Thuật liền cởi sạch quần áo trên người Lăng Tiêu Vân. Lúc này, Lăng Tiêu Vân nằm trên giường, cũng vươn tay cời chiếc áo sơ mi trên người A Thuật, sau đó cô vươn tay tiến đến đai lưng giúp hắn giải tỏa. Kế đó, khi vật to lớn kia xuất hiện, Lăng Tiêu Vân trực tiếp vươn tay nắm lấy nó.

nhanh, cũng rất hung hãn, hơn nữa còn có vài phần thô lỗ, trên phương diện này hắn cùng Mục Cảnh Thiên rất giống nhau, đều mang theo sự hoang dã nguyên thủy. Giống như loài mãnh thú bước ra khỏi lồng sắt.

Thoáng chốc A Thuật liền cởi sạch quần áo trên người Lăng Tiêu Vân. Lúc này, Lăng Tiêu Vân nằm trên giường, cũng vươn tay cời chiếc áo sơ mi trên người A Thuật, sau đó cô vươn tay tiến đến đai lưng giúp hắn giải tỏa. Kế đó, khi vật to lớn kia xuất hiện, Lăng Tiêu Vân trực tiếp vươn tay nắm lấy nó.

“Hừ!” lần này đến phiên A Thuật rên rĩ sung sướng.

Cuối mắt nhìn đến ánh mắt cũng đã thay đổi, dục vọng nồng đậm nhìn cô, giờ khắc này sớm đã chiếm đóng lấy tâm trí hắn.

Hiện tại cho du Lăng Tiêu Vân muốn rút lui cũng đã không kịp nữa rồi.

Thân thể trắng đen đối lập, ngay lúc này Lăng Tiêu Vân nằm trên giường, tóc xõa tung tán loạn, nước da trắng ngần khiến người khác không rời mắt được. Điều quan trọng nhất chính là đôi mắt

của cô luôn nhìn khiêu khích về phía A Thuật. Giống như đang khiêu khích cũng giống như đang tuyên cáo.

Đối với một người bản tính hoang dã như A Thuật mà nói, không thể nghi ngờ rằng đây chính là một loại khiêu khích.

Cúi đầu, dày đặc hôn lên thân thể của cô, hai thân thể dính chặt vào nhau, sau đó A Thuật tách hai chân cô ra, tiến mạnh vào khu vườn bí mật của cô, không chút chần chừ, thúc mạnh, trực tiếp tiến vào bên trong. Ngay từ giây phút lần đầu tiên nhìn thấy cô,

hắn đã luôn muốn làm điều này. Hiện tại cuối cùng đã đạt được. Chỉ là…Nếu như đây là bắt đầu của sự trầm luân, nếu như A Thuật lúc ban đầu biết được, có lẽ hắn sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy.

Cũng vì ngay từ khi bắt đầu chính là sự bắt đầu bất tận

Hơn nữa tiếng sau, trong phòng ngủ mời ngừng lại những âm thanh cùng động tác. Khắp nơi tràn ngập mùi hương hoan ái nồng đậm.

A Thuật dựa người trên giường, tự châm lấy một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ cũng không biết được giờ khắc này hắn đang suy nghĩ gì.

Lúc này Lăng Tiêu Vân nằm một bên, mắt hướng lên trần nhà, biểu cảm có chút đờ đẫn. Đối với những chuyện vừa xảy ra, có chút hoảng hốt không kịp.

Sự yên tĩnh sau trận mưa gió khiến cho cô không cách nào tiếp nhận được.

LÚC này A Thuật nghiêng đằu nhìn cô: “Đang suy nghĩ điều gì?”

Nghe giọng nói của A Thuật, lúc này Lăng Tiêu Vân mới bừng tỉnh lại, liếc mắt nhìn A Thuật sau đó lạnh nhạt nói: “Không có gì!” vừa nói, liền lật tấm chăn, động tác muốn đứng dậy.

A Thuật nhíu mày, dập tắt điếu thuốc, nắm chặt tay cô nói: “Em muốn đi sao?”

Nhìn hành động của A Thuật, liếc mắt nhìn hắn sau đó lạnh nhạt nói: “Nếu không thì sao?”

A Thuật nhíu mày, có chút suy nghĩ không thông suốt rốt cuộc người phụ nữ trước mặt này đang nghĩ gì.

Ngay lúc này, Lăng Tiêu Vân nhìn hắn hỏi: “Phòng tắm ở đâu?”

A Thuật nhìn cô, không hề lên tiếng; Lăng Tiêu Vân quan sát bốn phía sau khi tìm thấy phòng tắm liền trực tiếp bước vào bên trong.

A Trạch ngồi im trên giường, nhìn theo bóng lưng của Lăng Tiêu Vân, nói không ra bất kỳ mùi vị nào.

Khoảng mười phút sau, Lăng Tiêu Vân từ trong phòng tắm bước ra. Khăn tắm khoác bên ngoài. A Thuật vẫn ngồi im trên giường, chỉ là trên người đã mặc thêm một chiếc quần dài.

“Xem ra, em đến tìm tôi cũng chỉ vì muốn giảỉ tỏa bản thân!” A Thuật lên tiếng.

Nghe vậy, Lăng Tiêu Vân nói: “Anh và tôi mỗi người đều đạt được thứ mình muốn, rất công bằng!”

Vừa nói, lúc này, chuông cửa liền vang lên.

A Thuật đứng lẽn bước ra mờ cửa.

“A Thuật…anh tại sao lại không nghe điện thoại của em?” lúc này, người phụ nữ đứng ngoài cửa khi nhìn thấy A Thuật liền nũng nịu nói.

A Thuật nhìn cô ta, nhíu mày nói: “Cô tại sao lại tìm đến đây?”

“Muốn gặp anh, chỉ cần tùy tiện thăm dò một chút liền biết được thôi, thế nào? Tại sao lại không nghe điện thoại của em?” người bên ngoài lên tiếng, vừa nói dứt lời liền nhìn thấy Lăng Tiêu Vân

đang đứng bên trong, khóe môi nhếch lên châm chọc nói: “Em nói mà, thời gian này không thấy đến tìm em, thì ra đã có tình yêu mới!”

Nghe những lời này của hai người bọn họ, Lãng Tiêu Vân giống như không hề nghe thấy, tiếp tục mặc quần áo.

Người phụ nữ đứng ngoài cửa trực tiếp bước vào bên trong.
Chương 448: Hạ Tử Hy cô thật sự muốn phát điên rồi!

A Thuật đứng ngoài cửa, cũng vì ngăn cản, thân thề tráng kiện càng khiến cho hắn tăng thêm vài phần mê lực.

“Mẽ lực của anh quả thật không nhỏ, đổi người còn nhanh hơn thay quần áo!” người phụ nữ đó nói.

Không chút để ý đến việc trong nhà A Thuật có phụ nữ, xem ra cô ta cũng gặp nhiều rồi.

Lúc này, người phụ nữ này trực tiếp dựa lên người A Thuật tiếp tục nói: “Cho dù anh đã có tình yêu mới, thì cũng đừng quên em chứ, em vẫn rất đến công phu trên giường của anh đó!”

Lúc này, Lăng Tiêu Vân sau khi mặc quần áo liền trực tiếp cầm

lẽn túi xách bước ra ngoài.

Khi đến trước cửa, nhìn thấy hai người bọn họ đang chắn phía trước, nhịn không được mới lên tiếng: “Nhường đường một chút!”

A Thuật cùng người phụ nữ nhất thời ngây người, cuối cùng vẫn do người phụ nữ kia nhường đường, Lăng Tiêu Vân đến một câu nói cũng không nói với A Thuật, trực tiếp rời khỏi.

Nhìn theo bóng lưng đã rời đi của cô, A Thuật đứng im, ánh mắt sâu thẳm, giống như đang có điều suy nghĩ, sau đó nhếch môi

cười lạnh.

Lúc này, người phụ nữ trước mặt nhìn A Thuật nói: “Xem ra, cô ấy tức giận bỏ đi rồi!”

A Thuật không lên tiếng, lúc này bàn tay người phụ nữ vẽ từng vòng tròn trên ngực hắn, A Thuật sửng sốt ngước mắt nhìn cô nói: “Cô về trước đi, tôi hôm nay không có tâm trạng!”

“Nhưng…”

“Tinh lực vừa rồi đã dùng hết rồi!” A Thuật có chút lớn giọng nói, có thể nhận ra hắn ta đang cố gắng

áp chế cơn tức giận.

Người phụ nữ này có chút ngây người, A Thuật từ trước đến nay chính là loại người cà lơ phất phơ, rất ít khi hung hăng với phụ nữ, đột nhiên tính cách trở nên như vậy thật sự khiến cho người khác có chút không cách nào chấp nhận được.

Nhìn A Thuật vài lần, người phụ nữ kia cuối cùng cũng xoay ngườỉ rời khỏi.

Sau khi cánh cửa được đóng lại, cơn tức giận của A Thuật lúc này mới bộc phát, bàn chân tức giận

đá vào đồ đạc để dưới đất. Đứng bất động, cơn tức giận trong mắt không cách nào hình dung được.

Ngày hôm sau.

Sau khi Hạ Tử Hy tỉnh dậy, từ phòng ngủ bước ra ngoài, liền thấy ghế sofa không một bóng người, chỉ còn lại tấm thảm lông đêm qua được đẻ bên trên, không nhịn được nhíu mày, anh ta đi rồi? Chuyện của lúc nào vậy? Tại sao cô không phát hiện ra. Không lẽ cô ngủ say đến mức không biết chuyện gì xảy ra sao.

Ngay khi Hạ Tử Hy còn đang bối rối suy nghĩ, Mục Cảnh Thiên đã từ nhà tắm bước ra. Khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, khóe môi nhếch lên nụ cười: “Chào buổi sáng!”.

Hạ Tử Hy ngây người, chớp mắt nhìn hắn: “Anh, anh tại sao vẫn chưa đi?”

“Anh đi đâu chứ?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại.

Hạ Tử Hy:

Được thôi, xem như cô không hỏi đến vậy!

Lúc này, Mục Cảnh Thiên cầm khăn tắm lau khô tóc, mặc áo sơ mi, trước ngực để hở hai nút áo, để lộ ra một vùng da màu lúa mạch, nhìn vô cùng gợi cảm và khỏe mạnh.

Khi nhìn thấy sắc da màu lúa mạch của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy có chút không tự nhiên quay người đi.

Mục Cảnh Thiên ngược lại nhìn theo Hạ Tử Hy nói: “Hạ Tử Hy, anh đói rồi!”

Nhận thấy Mục Cảnh Thiên đem nơi này xem như nhà của mình, Hạ Tử Hy chỉ biết cạn lời, bất cứ lời gì cũng không nói ra được.

Mục Cảnh Thiên, anh có thể đừng quá thân thiết như vậy hay không?

Hạ Tử Hy không để ý đến hắn, trực tiếp bước vào nhà bếp. Nhìn theo dáng vẻ của cô, Mục Cảnh Thiên cũng bước theo phía sau.

“Em muốn tự nấu bữa sáng sao?”

“Nếu không thì sao? Anh nấu sao?” Hạ Tử Hy vừa làm vừa nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi.

Mục Cảnh Thiên nhếch môi cười, nhìn động tác của Hạ Tử Hy, từ từ nói: “Không lẽ em không biết trên thế giới này có hai việc được xem là nguy hiểm nhất sao?”

Cái gì?”

“Phụ nữ lái xe, đàn ông xuống bếp!”

Hạ Tử Hy:

Liếc mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, hắn ngược lại hướng về phía cô mỉm cười, vừa tà mị vừa anh tuấn.

Nụ cười đó hoàn toàn khác với bình thường, trong nụ cười mang nét gian manh, hơn nữa còn đặc biệt vui mừng, đặc biệt thỏa mãn.

Hạ Tử Hy ngây người, sau đó

xoay người lại nhìn hắn: “Nếu như nguy hiểm như vậy, vậy sao anh còn không ra ngoài đợi đi!”

Tại đây có hình ảnh

1636518388359.png


Chương 449: Không cần anh đến bảo vệ cô ấy nữa


Tại sao bất cứ hành động nhỏ nào của Mục Cảnh Thiên cũng có thể khiến cô mất hồn, ngây ngốc. Lắc lắc đầu, không muốn bản thân suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng.

Khoảng mười lăm phút chuẩn bị bữa sáng, Mục Cảnh Thiên sớm

đã chuẩn bị xong, đang ngồi trên bàn ngoài phòng khách chờ cô. Khi nhìn thấy bữa sáng do đích thân cô chuẩn bị, khóe môi nhếch lên, sau đó bắt đầu thường thức.

Mặc dù chỉ là những món đơn giản như bánh mì, xúc xích cùng sữa bò, so với những món ăn bình thường ở nhà cũng không có gì khác biệt, nhưng Mục Cảnh Thiên lạl cảm thấy vô cùng ngon miệng.

Bình thường đến liếc mắt nhìn cũng không muốn xem, lúc này ăn vào lại cảm thấy ngon miệng cô cùng.

“Hạ tiểu thư, không nghĩ rằng em lại còn biết làm bữa sáng!” Mục Cảnh Thiên nói.

Hạ Tử Hy: “Mục tổng, anh đây là đang khen ngợi tôi sao?”

“Tất nhiên!” Mục Cảnh Thiên nói.

Hạ Tử Hy một chút cũng không nghe ra được ý khen ngợi trong câu nói của anh ta. Cô nhìn anh ta mỉm cười, cũng không tiếp tục nói thêm điều gì, nhanh chóng ăn bữa sáng.

Sau khi hai người dùng xong bữa sáng liền cùng nhau bước xuống

lầu, lúc này Tống Kỳ đã đứng chờ bên dưới.

Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy cùng nhau bước xuống, Tống Kỳ lập tức sửng sốt tức thì, ánh mắt kỳ quái nhìn hai người bọn họ.

Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy cùng nhau bước xuống, Tống Kỳ lập tức sửng sốt tức thì, ánh mắt kỳ quái nhìn hai người bọn họ.

Hạ Tử Hy khi nhìn thấy Tống Kỳ cũng có chút bất ngờ.

‘Tống Kỳ, anh tại sao lại đứng ở đây?” Hạ Tử Hy nhìn anh ta hỏi.

Cô làm sao lại quên mất việc Tống Kỳ sẽ đến đây đưa đón cô đi làm chứ. Nghĩ đến điều này, Hạ Tử Hy thật sự không biết nên mở lời như thế nào.

Ngược lại Mục Cảnh Thiên khi nhìn thấy Tống Kỳ, tâm trạng ngược lại vui vẻ không thôi, nhếch môi hướng về phía Tống Kỳ mỉm cười: “Chào buổi sáng Tống tổng!”

Nụ cười này rõ ràng mang ý khiêu khích.

Tống Kỳ khi nhìn thấy nụ cười cùng biểu cảm của Mục Cảnh Thiên, hận không thể xông lên hung hăng đánh một quyền vào Mục Cảnh Thiên. Nhưng hắn tận lực kiềm chế, cũng vì Hạ Tử Hy đang có mặt ở đây.

Nhưng ai biết được, câu nói tiếp theo của Mục Cảnh Thiên càng khiến cho sắc mặt Tống Kỳ trở nên khó coi.

“Đúng rồi, Tiểu Hy, đêm hôm ngủ có chút lạnh, tối nay em nhớ đổi sang tấm mền dày hơn một chút nhé!” Mục Cảnh Thiên giả vờ như không có việc gì nói.

Hạ Tử Hy:

Mục Cảnh Thiên đây là tuyệt đối cố ý!

Cô hiện tại dù cho muôn giải thích, cũng đã không cách nào

giải thích rõ ràng.

“Mục Cảnh Thiên!” lúc này, Tống Kỳ nhìn sang Mục Cảnh Thiên, hiện tại giống như đang nghiến răng nghiến lợi muốn xông về phía trước hung hăng đánh hắn một trận.

Mục Cảnh Thiên đứng một bên nhìn hắn, khóe môi nhếch lên: “Tống tổng có gì muốn nói sao?”

“Câu nói này của anh có ý gì?” Tống Kỳ trầm mặt hỏi.

“Lời này có ý gì, anh còn không rõ ràng hay sao?”

“Anh có biết rằng những lời nói như vậy sẽ gây ra tổn hại như thế nào đến thanh danh của Tiểu Hy hay không?” Tống Kỳ tức giận nói.

Khi nhìn thấy hai người bọn nó nói cười từ trên lầu đi xuống, hắn đã có cảm giác trái tim mình như vụn nát, khó chịu, nhưng lại không tìm được bất kỳ thứ gì để giải tỏa.

Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên ngược lại mỉm cười nói: “Tiểu Hy là vợ trước của tôi, nhưng chúng ta chuẩn bị tái hôn, điều này thì có gì ảnh hưởng chứ?” Mục

Cảnh Thiên từ tốn nói.

“Anh…”

“Mục Cảnh Thiên!” lúc này, Hạ Tử Hy lên tiếng, không vui nhìn Mục Cảnh Thiên cảnh cáo.

Cô chính là không thích đem những điều không có bịa đặt nói ra. Mục Cảnh Thiên ngược lại không để ý đến, ngược lại nhìn sang Tống Kỳ nói: “Cho nên vẫn mong Tống tổng tự trọng, về sau đừng đến đây đưa đón người phụ nữ của tôi nữa; như vậy thật sự sẽ ảnh hưởng xấu đến danh dự của cô ấy!”

Vừa nói liền lập tức sải bước chân đi về phía Hạ Tử Hy, sau đó kéo cô rời đi, trực tiếp mở cửa xe đem cô nhét vào trong.

“Mục Cảnh Thiên…” Hạ Tử Hy chống cự, nhìn anh ta, nhưng lại bị ánh mắt của Mục Cảnh Thiên nhét trở lại bên trong.

Tại đây có hình ảnh

1636518398079.png


Chương 450: Là được người khác tặng


“Mục Cảnh Thiên, anh cũng đừng quá đắc ý, những tổn thương anh gây ra cho cô ấy không cách nào

xóa nhòa, hơn nữa tôi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ!” Tống Kỳ nhìn hắn hung hăng nói.

Mục Cảnh Thiên nhìn chăm chú Tống Kỳ, sắc mặt cũng không khá hơn là bao, nhưng chỉ nhếch môi cười, sau khi nhìn Tống Kỳ thêm một lần nữa liền xoay người bước lên xe rời đi.

Tống Kỳ đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng hình của hai người bọn họ, sắc mặt nói không rõ có bao nhiêu khó coi.

LÚC này Hạ Tử Hy ngồi trong xe, sắc mặt cũng không tính là tốt đẹp.

Lúc này Hạ Tử Hy ngồi trong xe, sắc mặt cũng không tính là tốt đẹp. Mục Cảnh Thiên im lặng lái xe, cả hai đều không lên tiếng, khiến cho không khí tốt đẹp lúc trước đều tan biến không thấy được.

Cuối cùng, vẫn là Mục Cảnh Thiên lên tiếng phá vỡ trong khí ngượng ngùng này: “Em đang suy nghĩ gì?”

“Không có gì!’ Hạ Tử Hy nói, giọng nói lạnh lùng, rất rõ ràng cô đang tức giận.

Nghe giọng nói của cô, Mục

Cảnh Thiên liền nhíu mày: “Em có phải vì Tống Kỳ nên tức giận với anh không?”

“Tôi chỉ cảm thấy lời nói của anh có vấn đề!”

“Ví dụ như?”

“Mục Cảnh Thiên, anh nói như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm, hơn nữa chúng ta khi nào nói sẽ tái hôn chứ?” Hạ Tử Hy nhìn anh ta nói.

“Cho nên nói em đây chính là đang sợ Tống Kỳ sẽ hiểu làm?” Mục Cảnh Thiên cũng đặt câu

hỏi.

“Tôi không phải có ý này…” Hạ Tử Hy đột nhiên phát hiện không biết chuyện này nên giải thích từ đâu.

“Vậy thì em có ý gì?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại.

Hạ Tử Hy: “…”

Đột nhiên giữa hai người không biết nên mờ lời như thế nào. Chuyện này căn bản không có cách nào giải thích rõ ràng.

“Bỏ đi, cứ tiếp tục như vậy cũng

không có ý nghĩa gì cả!” Hạ Tử Hy nói, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa xe, đột nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Mục Cảnh Thiên liếc mắt nhìn cỏ sau đó liền trực tiếp dừng xe bên đường. Vươn tay, nâng cằm cô hướng về phía mình.

“Hạ Tử Hy, anh không muốn xảy ra bất kỳ chuyện không vui nào giữa chúng ta, đặc biệt không muốn vì Tống Kỳ mà tranh cãi với em!” Mục Cảnh Thiên nói.

Nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, nhìn sâu vào đôi mắt chân

thành của hắn, Hạ Tử Hy có chút hoảng hốt, sau đó liền mờ lời nói: “Đợi đến khi anh học được cách tôn trọng người khác chúng ta lại nói tiếp vậy!”

Một câu nói dứt khoát chặn đứng mọi lời chưa kịp nói của Mục Cảnh Thiên.

Mục Cảnh Thiên cũng không còn gì muốn nói, trực tiếp khởi động xe chạy về hưởng công ty.

Một đoạn đường này, cả hai cũng không tiếp tục nói với nhau bất kỳ điều gì. Cho đến khi đến trước công ty, cả hai vẫn giữ nguyên

tinh trạng kẻ trước người sau. Sau khi đến nơi, liền tách ra đi hai nơi. Người thì bước vào vàn phòng làm việc, người thì bước đến vị trí làm việc của mình, không al tiếp tục nói bất kỳ lời nào.

Nhưng tình huống này lại giống như một đôi tình nhân cãi nhau giận dỗi.

Hạ Tử Hy tập trung vào công việc, cho đến khi gần đến giờ nghỉ trưa thì có người đến tặng hoa. vẫn là do Mục Cảnh Thiên mang đến tặng, cũng không hề có những lời như trưa nay cùng

tình trạng kẻ trước người sau. Sau khi đến nơi, liền tách ra đi hai nơi. Người thì bước vào vàn phòng làm việc, người thì bước đến vị trí làm việc của mình, không al tiếp tục nói bất kỳ lời nào.

Nhưng tình huống này lại giống như một đôi tình nhân cãi nhau giận dỗi.

Hạ Tử Hy tập trung vào công việc, cho đến khi gần đến giờ nghỉ trưa thì có người đến tặng hoa. vẫn là do Mục Cảnh Thiên mang đến tặng, cũng không hề có những lời như trưa nay cùng

ăn cơm, nhưng trên tấm thiếp lại có một câu nói đơn giản.

Hạ Tử Hy có chút ngây người khi nhìn thấy bó hoa tươi, lúc này nhìn chiếc đồng hồ trên tay, Hạ Tử Hy liền nhớ lại những chuyện xảy ra vào tối hôm qua. Ngay lúc cô đang hồi tường lại thì Khả Khả bước đến gần nói: “Tử Hy, mỗi ngày em đều nhận được hoa tươi nha!”

Hạ Tử Hy mỉm cười, sau đó đem bó hoa để sang một bên.

Lúc này, ánh mắt sắc bén của Khả Khả liền phát hiện ra chiếc

đồng hồ đeo trẽn tay cô: “Tử Hy, em từ khi nào đã mua đồng hồ đeo tay mới vậy?” vừa nói liền chăm chú quan sát chiếc đồng hồ trên tay cô.

Hạ Tử Hy sửng sốt, nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình mỉm cười:

Tại đây có hình ảnh

1636518407567.png