“Bà nội, nếu bà nói như vậy sẽ khiến cho đứa cháu ruột như cháu cảm thấy ghen tị đây!” Mục Cảnh Thiên cười đùa nói.
“Cháu còn có tâm trạng đề đùa giỡn hay sao, bà nói cho cháu biết, không theo đuổi được vợ chỉ là chuyện nhò, nhưng nếu cháu để thua Tống Kỳ thì đây mới là chuyện lớn; Cảnh Thiên, không lẽ cháu bằng lòng thua Tống Kỳ hay sao?” Mục lão thái thái hỏi, bà chính là người chuyên sử dụng phép khích tướng. Cũng vì không ai hiểu rõ đứa cháu ruột này hơn bà.
LÚC này, Mục Cảnh Thiên nhìn bọn họ nói: “Bà nội, bà cứ yên tâm; cháu tuyệt đối sẽ không thua!” vừa nói, khóe môi nhếch lên nụ cười chắc chắn; “Bà nội, ba me, mọi người cứ dùng bữa trước đi, cháu vào bên kia trước đây!”
“Vào trong?” Mục lão thái thái nhìn sang Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên nhướng mày, trực tiếp bước vào gian phòng VIP đằng kia. Mục lão thái thái đứng phía sau, sau đó nhịn không được cảm thán: “Có chí khí, không hổ là cháu nội ruột của ta!”
Mục Trăn:
Mục phu nhân:
“Mẹ, như thế này có thích hợp hay không?” Mục phu nhân nhìn Mục lão thái thái hỏi.
Nghe vậy, trên khuôn mặt Mục lão thái thái lộ lên nét biểu cảm
như Mục Cảnh Thiên: “Có gì thích hợp hay không thích hợp? Theo đuổi bà xã không phải đều như vậy hay sao; Mục Trăn ban đầu theo đuổi con không lẽ không điên cuồng như vậy?”
Nhắc đến chuyện này, Mục phu nhân thoáng chút sửng sờ, liếc nhìn sang Mục Trăn, hai người đều mỉm cười. Cả gia đình vui vẻ bên nhau, khiến người khác không còn gì để nói.
Trong gian phòng VIP lúc này,
Hứa Vy Nhân đang nói chuyện với Hạ Tử Hy: “Những thứ này là do ai mang đến tặng?”
Khí thế vừa rồi quả thật không nhò! Ngay khi Hạ Tử Hy vẫn đang do dự không biết nên mờ lời như thế nào thì cánh cửa bên ngoài liền bật mờ, Mục Cảnh Thiên hùng hỗ xuất hiện trước cửa phòng.
“Là cháu!”
Âm thanh này vừa vang lên, tất cả các ảnh mắt đều đồng loạt hưởng nhìn về phía cửa. Ánh mắt Mục Cảnh Thiên chứa chan
nụ cười, trực tiếp bước vào bên trong đến đứng trước mặt Hạ Tử Hy.
“Thật ngại quá ba mẹ vợ thân yêu! Làm phiền mọi người dùng bữa rồi!” Mục Cảnh Thiên vừa cười vừa nói, thần thái phấn khởi khiến cho người khác lóe mắt nhìn theo.
Khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên xuất hiện, Hạ Tử Hy nhíu mày, nói thầm trong lòng, quả thật là anh ta!
Hạ Thiên cùng Hứa Hứa Vy Nhân cũng ngây người nhìn Mục Cảnh
Thiên, anh ta tại sao lại xuất hiện ở nơi này được chứ?
“Anh đến đây làm gì?” Hạ Tử Hy nhìn Mục Cảnh Thiên hòi, trong tay vẫn đang ôm lấy bó hoa hồng vừa rồi.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên ngước mắt lên nhìn bó hoa hồng Champagne Rose trong tay Hạ Tử Hy, sắc hoa hồng càng nổi bật nước da trắng trẻo của Hạ Tử Hy, hoa hồng Champagne Rose càng phù hợp với khí chất của Hạ Tử Hy.
Mục Cảnh Thiên từ bên trong rút
ra một đóa hồng, tao nhã đưa lên mũi ngửi hương hoa, sau đó nhìn Hạ Tử Hy nói: “Tất nhiên là đến tặng hoa cho em rồi!”
Hạ Tử Hy nhíu mày, không phải anh ta đang giờ trò gì: “Thế nào? Em có thích không?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Anh rốt cuộc đang giở trò quỷ gì vậy?” Hạ Từ Hy tháp giọng hỏi.
Mục Cảnh Thiên nở nụ cười quyến rũ: “Tất nhiên là đến tìm em rồi, anh có chuyên muốn nói với em!”
“Nhưng tôi hiện tại đang có chuyện bận!” Hạ Tử Hy nói.
Nhìn hình ảnh trước mắt, sắc mặt Tống Kỳ cực kỳ không tốt, nhưng vẫn cực kỳ phong độ ngồi im, vẫn giữ một thái độ tự tin và bình tĩnh.
Hứa Vy Nhân cũng âm thầm quan sát tình hình trước mắt, bà biết rõ Mục Cảnh Thiên không dễ dây vào, cũng không muốn dây vào anh ta, nhưng nhìn từng hành động của Mục Cảnh Thiên, bà vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Mục tổng, chuyện này… cậu cùng Tiểu Hy dù sao cũng đã ly hôn, xưng hô như vậy dễ khiến
người khác hiểu lầm!” Hứa Vy Nhân ngượng ngùng cười nói.
Nghe đến đây Mục Cảnh Thiên cũng không chút để ý, càng không tức giận nhìn những người còn lại, khóe môi nhếch lên nụ cười: “Cháu hôm nay đặc biệt đến đây để thông báo với mọi người một việc rằng cháu và Tiểu Hy đã quyết định sẽ tái hôn vởi nhau!” vừa nói, cánh tay của anh ta liền vươn lên ôm lấy đôi vai của Hạ Tử Hy, tuyên bố rõ quyền sờ hữu.
Lời nảy vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người đều xôn xao. Đến
cả Hạ Tử Hy cũng kinh ngạc không thôi, xoay đầu sang nhìn Mục Cảnh Thiên quát nhỏ: “Mục Cảnh Thiên, anh đang nói gì vậy? Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tiểu Hy, các con…những điều Mục Cảnh Thiên nói đều là thật sao?” Hứa Vy Nhân nhìn từng người bọn họ, ánh mắt hoàn toàn không dám tin.
“Mẹ…” Hạ Tử Hy vừa muốn lên tiếng giải thích, những lời vẫn chưa kịp nói hết liền bị Mục Cảnh Thiên ngắt ngang.
“Tất nhiên là thât rồi!” MucCảnh
Thiên nói.
“Anh đừng quậy phá nữa Mục Cảnh Thiên!” Hạ Tử Hy nói, “Chuyện này không phải là chuyện để nói đùa được đâu!”